Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 669: Thần Tiên Hay Yêu Quái

"Sẽ bị yêu quái ăn thịt..."
Phụ nhân vừa thở phì phò vừa kiên nhẫn trả lời, cũng không quên cảnh giác căn dặn đứa bé.
"Con chắc chắn không được đi vào bên trong..."
Nhưng nàng không hề chú ý tới, đứa bé bên cạnh đã mở to đôi mắt đen lấp lánh, nhìn chằm chằm phía trước.
Ở phía mà nó nhìn chính là một đạo sĩ, tay chống gậy trúc, một mình tiến vào gió tuyết mù mịt. Dấu chân hắn kéo dài từ cửa ra miếu thờ tới miếu thờ ở phía sau ở bên trong Tuyết Nguyên.
Mãi cho tới khi đứa bé duỗi tay chỉ sang hướng đó.
"Đó là thần tiên ư?"
Lúc này, phụ nhân mới dõi theo ánh mắt của nó nhìn sang.
Gió tuyết rất lớn, nàng thiếu chút nữa thì không nhìn rõ.
Phụ nhân cũng không khỏi sững sờ một hồi.
"Đó là thần tiên ư?"
Đứa bé mở to đôi mắt hỏi tiếp lần nữa.
"Không biết..."
"Vậy là yêu quái ư?"
"Không biết! Chớ để ý tới! Nói ít thôi!"
"Ồ..."
Đứa bé vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm hướng đó.
Bóng người đó càng ngày càng xa, bị gió tuyết bao phủ dần dần trở nên mơ hồ, có lẽ người lớn đã không nhìn ra nữa, nhưng đối mắt của đứa trẻ thường tinh hơn, nó vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, không nỡ nháy mắt.
Không biết đó có phải là thần tiên hay không.
Không biết đó có phải là yêu quái hay không.
Chỉ e cảnh này sẽ được nó ghi nhớ rất nhiều năm.
Mẫu thân kéo tay nó, đứa bé im hơi lặng tiếng tăng tốc bước chân, đi theo mẫu thân mình, đi vào bên trong ngôi miếu ở phía trước.
Đây là truyền thống tế thần ở Hàn Tô.
Ôn dịch cũng khó mà ngăn trở.
Nói truyền thống này đã có từ lâu đời, vậy nó đã dài bao lâu?
Từ khi Hòa Nguyên bị yêu quái chiếm cứ tới nay cũng đã được mười mấy năm.
Nhưng chớ coi thường mười mấy năm này, cho dù có là người trung niên, mười mấy năm cũng là ký ức của hơn nửa đời người, đối với những người trẻ tuổi mà nói, chính là ký ức từ khi còn nhỏ tới lớn.
Ký ức từ nhỏ tới lớn và ký ức từ xưa tới này cũng không khác gì mấy.
Có lẽ một ngày nào đó, yêu ma ở Hòa Nguyên sẽ bị tiêu diệt, vẫn sẽ có người nối tiếp truyền thống này tới đây tế bái thần linh. Hàng năm, vào mùng 1 Tết và mùng 6 tháng 6, đường vào Tuyết Thành dài dằng dặc vẫn có có hương khói nghi ngút, nếu như may mắn thì vẫn sẽ tiếp tục lưu truyền, truyền mãi tới trăm ngàn năm sau.
Chỉ là không biết người đời sau có suy nghĩ ra sao. ...
Một con chim én nhanh chóng xuyên qua màn mây, khi thì nó lao vào trong màn mây, đọ sức với mưa bụi, khi thì từ màn mây đâm xuyên ra ngoài, bay lượn trong màn trời bị gió tuyết che phủ, tự do mà kiên định.
Đất trời tuyết phủ mênh mông, bằng phẳng bao la vô bờ.
Thời tiết như này nhẽ ra không có chim én.
Thế giới này giống như có đôi mắt, nhìn chằm chằm chim én, chim én dường như cũng đang dùng đôi mắt của mình để quan sát thế giới này.
Chim én vẫy cánh lao vào màn mây.
Vừa quay đầu lại liền giống như mũi tên lao thẳng xuống dưới.
Gió lạnh tuyết băng đều nằm ở trên người.
Mãi cho tới khi bay tới biên giới Tuyết Nguyên.
Ở đó có một đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên đất tuyết, gió tuyết rơi xuống khắp người hắn.
"Vù!"
Chim én lao vào người đạo sĩ rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Gió lạnh chưa ngừng lại, nghẹn ngào không thôi.
Tuyết quả thật còn lớn hơn lông ngỗng.
Đạo sĩ mở to mắt ra, đồng thời đứng lên chống cây gậy trúc, hắn không nói một lời đi về hướng Bắc, thẳng tiến về hướng trung tâm của Tuyết Nguyên.
Đi được mười mấy dặm, tuyết lớn còn chưa tới đầu gối.
Đi được 20 dặm, tuyết lớn còn chưa tới bắp đùi.
Đi được 30 dặm, đã không còn dấu chân trên tuyết.
Thế giới dần dần biến thành một mảnh trắng xóa, không phân biệt rõ đâu là trời đâu là đất, cũng không biển bản thân đang đi trên tuyết hay bước trên mây.
Hắn vẫn vừa đi vừa quan sát như trước.
Nghe nói yêu ma ở vùng đất này là linh hồn của thủy trạch trăm dặm xung quanh, bởi vì nhiễm máu tươi xương cốt, âm hồn oán khí nên mới trở thành yêu ma, sau này khi Hòa Nguyên biến thành Tuyết Nguyên, vốn cho rằng nơi này lẽ ra sẽ là một vùng đất tĩnh mịch, không ngờ rằng mặc dù ở đây tuyết rơi quanh năm, bốn mùa giống như mùa đông, nhưng trong màn tuyết vẫn có sinh linh đang sinh sống.
Ví dụ như dấu chân nhỏ bé trên mặt đất này.
Ví dụ như con chim bay ngang trên bầu trời.
Đạo sĩ bỗng nhiên dừng bước, nhìn lên phía trước.
Chỉ thấy phía trước tuyết lớn tung bay, hàng dương liễu lúc trước đã khô héo từ đời nào, chỉ còn lại vài nhánh cây khô chỉ về hướng quan đạo ngày xưa. Mà ở phía trước hàng cây khô có mấy con bạch hạc đang nghỉ ngơi.
Có con đứng bằng một chân, dáng vẻ thư giãn, có con xoay đầu lại rỉa cánh, có con ngẩng cao đầu lên, vỗ cánh định bay đi, cho dù chúng có làm gì đều giống như đang nhảy múa.
Toàn bộ thế giới bên trong màn tuyết chỉ có một màu trắng, lông mao khắp toàn thân những con bạch hạc đang vui đùa nhảy múa kia phần lớn cũng là màu trắng, nhưng thân của hàng cây khô kia lại là màu thẫm, ánh tuyết phản chiếu lên trông giống như vết mực. Đã vậy, cổ và chân của mấy con chim bạch hạc kia cũng là màu đen. Lúc chúng giương cánh lên, lông đầu cánh của chúng cũng là màu đen. Khắp khoảng trời đất này, chỉ có từng ấy màu đen, giống như nét mực quét lên, tùy ý mà linh động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận