Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 513: Chúc Mừng Tam Hoa Miêu

"Xin Chân Quân đồng ý."
"Xin Chân Quân đồng ý!"
Một cơn gió thổi qua nhưng không hề mang lại cảm giác lạnh lẽo. Ngược lại, không khí chung quanh có vẻ ấm áp hơn một chút.
"Hừ..."
Ba cây nhanh cỏ trên bàn bỗng nhiên cháy hết với tốc độ cực nhanh, hóa thành một làn khói xanh, bay thẳng tắp lên không trung, nhưng trước khi chạm đến nóc nhà thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Hả?"
Miêu Nhi quay lại nhìn đạo nhân.
"Tam Hoa Miêu cũng từng là Miêu Nhi Thần, đương nhiên biết rõ điều này có nghĩa là Hỏa Dương Chân Quân đã đồng ý lời thỉnh cầu."
Tống Du nói với Tam Hoa Miêu:
"Từ nay về sau, Tam Hoa Miêu chỉ cần làm theo những gì ta đã nói trước đây là được, dùng một chút xíu linh lực làm cầu nối là có thể mượn ánh lửa từ Hỏa Dương Chân Quân. Nếu sau này thi triển nhiều lần, có lẽ ngươi có thể làm được mà không cần đến linh lực. Hoặc là trong tương lai, đạo hạnh của bản thân Tam Hoa Miêu sẽ cao hơn, vậy không cần mượn ánh nến của Hỏa Dương Chân Quân nữa, có thể tự mình thắp lên một ngọn lửa nhỏ, có thể đốt đèn cả đêm mà không cần lo lắng."
"Hồng Nguyên Hạo Đức Ngũ Hành Chí Tôn Hỏa Dương Thần Uy Chân Quân, ta là Miêu Nhi trong miếu Tam Hoa Miêu nằm bên cạnh Phục Long Quan, núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu. Xin Chân Quân cho ta mượn chút lửa để thắp sáng đèn lồng."
Tam Hoa Miêu thủ thỉ như đứa trẻ đang tập nói, nhìn thẳng vào chiếc đèn lồng hình ngựa treo bên cạnh.
"..."
Đang lúc im hơi lặng tiếng, trong đèn lồng lại có thêm một ngọn lửa. Nhìn như có một ngọn nến đang cháy bên trong, ban ngày gần như không thể nhìn rõ nếu không nhìn kỹ.
"Chúc mừng Tam Hoa Miêu."
"..."
Tam Hoa Miêu quay đầu nhìn chằm chằm hắn, nhưng không để ý tới hắn, ngược lại biến thành hình người, cầm đèn lồng cẩn thận nhìn, say sưa chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Đúng vậy, Miêu Nhi có việc riêng của chúng. Tất nhiên Tống Du cũng có việc riêng phải làm.
Lúc này, tiết trời dần trở nên mát mẻ hơn, nhất là sau thu phân, trời trở nên se lạnh hơn một chút. Rốt cuộc cũng đã đến lúc làm món xúc xích thịt xông khói.
Vì vậy Tống Du nói với Tam Hoa Miêu một tiếng rồi đi ra ngoài. Ở Tây Thành có một nhà hành nghề giết mổ, bán những con lợn đen thượng hạng nhất đã bị thiến, thỉnh thoảng hắn cũng bán thịt trâu, nhưng bây giờ trời đã xế chiều nên không biết mình còn mua được không.
Tống Du đi một vòng mới quay lại. Nhờ sự giàu có và sung túc của Trường Kinh, hắn cũng mua được thịt ngon vào buổi chiều, nhưng chẳng qua gần đây mọi người bắt đầu chuẩn bị làm thịt muối nên giá thịt cao hơn bình thường một chút.
Ngay khi hắn quay trở lại liền bắt đầu xử lý thịt. Đạo nhân ở đạo quan từ khi còn nhỏ, hắn đã làm những việc này không ít lần, đến mức bây giờ làm lại có thể được coi là tay nghề thành thạo. Nhưng hắn vừa mới bắt tay vào làm thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Không biết từ lúc nào sau lưng hắn đã có thêm một đầy tớ nhỏ, giữa ban ngày cũng cầm đèn lồng không rời tay, bé gái đứng ở phía sau hắn một đoạn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm động tác của hắn, ánh mắt không chớp lấy một lần.
Tống Du xát muối vào thịt, bé gái cũng nhìn Tống Du xát muối vào thịt, Tống Du quay người lấy muối, bé gái cũng lập tức nước từng bước nhỏ theo sát ngay phía sau, nhìn chằm chằm vào Tống Du. Nếu cảm thấy dang người mình thấp bé không thấy, nó sẽ kiễng chân lên, như muốn nhìn rõ ràng hắn đã lấy nhiều ít bao nhiêu, khi Tống Du lấy muối xong, nó lại vội vàng đi theo hắn về, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của người nọ.
Tống Du dừng lại nhìn bé gái. Bé gái cũng không chớp mắt nhìn Tống Du, trong mắt tràn đầy lanh lợi và tinh thần ham học hỏi, sau đó hỏi hắn:
"Nếu làm như vậy thì thịt có thể để được lâu mà không bị côn trùng bâu vào phải không?"
"..."
Tống Du im lặng một lúc, không có câu trả lời.
Chẳng hiểu sao hắn lại có một loại dự cảm chẳng lành. ...
Thời tiết ở Trường Kinh càng ngày càng lạnh.
Cũng may mấy ngày gần đây thời tiết cũng không đến mức tệ lắm.
Phòng trong kinh thành Trường Kinh không được rộng rãi như ngoài thành, nhất là những phòng ở cửa tiệm phía tây thành, không có sân phơi thịt khô, chỉ có thể phơi ở ngoài phòng. Nhưng cũng không có quá nhiều người làm lạp xưởng.
Mấy ngày gần đây, mọi người đến phố Liễu Thụ đều có thể thấy được, trước cửa tiệm treo cờ chữ "Đạo" và "Diệt chuột trừ ưu" đang phơi thịt khô, phải phơi đến mấy ngày, lại có cả lạp xưởng và thịt mới. Thần kỳ ở chỗ là thường xuyên có một con mèo ghé vào cửa phơi nắng, ngủ, nhưng cũng không trộm thịt ăn, ngược lại khi thấy có chó mèo khác đến, nó sẽ lập tức tỉnh dậy và đuổi chúng đi.
Những người qua lại đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận