Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 308: Đạo Nhân

Đạo nhân thu hồi ánh mắt, đi xuống dọc theo bậc thang.
Người vẽ tranh sau lưng mới vừa cầm bút lên, vẽ những nét cuối cùng của bông Hạnh hoa, bên người chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập một vài văn sĩ nhân sĩ, nhìn bức tranh Hạnh hoa độc đáo được phác họa một cách dễ dàng, cũng thán phục với cách sử dụng màu sắc và quan niệm nghệ thuật của bức tranh, bàn luận sôi nổi. Người vẽ tranh vừa ngước mắt lên, nhìn phía trước, như là muốn sửa thêm gì đó, nhưng đã không thấy bóng đạo nhân và chú mèo nữa.
Núi vẫn là núi như cũ, thềm đá vẫn là thêm đá, Hạnh hoa trên núi vẫn rũ cành, vẫn xinh đẹp một góc như cũ, chỉ là thiếu đi đạo nhân và mèo, thì cũng không còn như vẽ rồng điểm mắt.
Người vẽ tranh sửng sốt một chút, trông mong nhìn lại.
Nhưng không biết người và mèo đã đi bao xa.
Bên cạnh có vô số người tán dương, nhưng tạm thời không nghe vào tai, vốn là trong lòng nghĩ, sẽ vẽ rồi tặng đạo nhân, như vậy, lần này gặp nhau này mới tính tuyệt vời. ...
Lúc buổi chiều, trở lại cửa Đông Thành.
Cửa Đông Thành được dán một cáo thị.
Đạo nhân đi qua nhìn một cái.
Có chính sách mới nhất và thông báo giải thích, có lệnh truy nã, cũng có người tìm cao thủ dân gian trừ yêu diệt quái.
Đạo nhân nghiêm túc đọc.
Nhưng cao thủ trừ yêu diệt ma ở trong Trường Kinh không ít, rất nhiều người đều dựa vào việc này để kiếm cơm, những người đủ dũng cảm hoặc nghèo đến phát điên, cũng sẽ nhận một vài việc trừ yêu diệt quỷ, người ở miếu thờ cũng sẽ có lúc nhận một vài việc. Tống Du chỉ ở Trường Kinh đến sang năm, không cần phải nhận tất cả, chỉ chọn những việc khó nhất trong số đó, vừa vì dân trừ hại, cũng kiếm ít tiền trang trải cuộc sống ở Trường Kinh, cũng có thể để lại một vài việc cho những người dựa vào việc trừ yêu diệt quỷ kiếm cơm ở Trường Kinh có việc làm.
Giống như trong thành Thành Hoàng vậy, thực chất họ có thể bảo vệ an toàn trong ngoài Trường Kinh tốt hơn Tống Du.
Đạo nhân cũng sợ phiền toái, không muốn giao thiệp với nha môn, vì vậy chỉ nhìn, không gỡ một tấm nào, chỉ chờ nữ hiệp tới làm giúp.
Nhắc tới mới nói, hắn thuê nhà không hợp pháp đâu.
Nhìn xong đang chuẩn bị đi, chợt nghe tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa dồn dập, vang dội.
Người ở cửa thành rối rít xoay người.
Đạo nhân cũng nhìn theo phía sau lưng...
Chỉ thấy đường đất bên ngoài cửa thành, một đội kỵ binh chạy tới, cát vàng cuồn cuộn lên như bụi rồng, cho đến đến gần cửa thành, mới chậm lại, tiếng vó ngựa cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cầm đầu là một con ngựa cao lớn, hai màu đen trắng đan xen, màu lông như vậy rất dễ khiến cho ngườii ta cảm thấy nó rất ôn hòa, nhưng nhìn thật kỹ, mới biết con ngựa này uy vũ thần tuấn.
Người cưỡi nó cũng là người cao lớn uy mãnh, nhìn chừng ba mươi tuổi, da có chút tang thương, ngũ quan cương trực, mặc chiếc áo bào cát màu đỏ to lớn, dưới là bộ áo giáp màu đen vừa nặng vừa dày, khiến cho cả người hắn nhìn rất là hùng tráng, mà trên người con ngựa treo một cây thương dài, huyết khí nồng đậm, cũng không biết nhuộm bao nhiêu máu tươi.
Sau lưng mấy chục kỵ binh, đều là khinh kỵ, nhìn diện mạo tuổi tác cũng đều trên dưới ba mươi tuổi, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, mặt đầy phong sương.
Kỵ binh dừng ở cửa thành, lập tức có người cầm văn thư tiến lên thương lượng.
Vô số người ở cổng thành nhìn họ, đạo nhân cũng là đứng ở trong đám người xa xa nhìn lại, chờ đợi lúc, tướng quân cầm đầu cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt quét qua đám người.
Dù sao trong đám người thì đạo nhân mặc đồ cũng có chút đặc biệt, tướng quân không khỏi nhìn thêm một cái, ánh mắt cũng thoáng nhìn đến nhau, rất nhanh cũng thu hồi.
Người rất khó nhìn ra được nhiều thứ chỉ từ ánh mắt, chỉ có sống chung lâu ngày nuôi thành uy vọng, xây dựng sự hiểu biết mới có thể giúp người ta thấy được nhiều hơn chỉ từ một ánh nhìn, lần đầu gặp một đạo nhân, ngoài việc cảm thấy ánh mắt người này kiên định bình tĩnh, cũng không nhìn ra thứ khác, nhưng vẫn có cảm giác mù mờ...
Giống như một người mình đã nghe đến từ lâu.
"Xuy!"
Kỵ binh đi vào thành.
Có người vội chạy lên hỏi quân sĩ thủ thành, mới biết vừa rồi là nhóm người nào, lúc này bên ngoài Trường Kinh Hạnh hoa nở, đi ra ngắm hoa không thiếu quan to hiển đạt, quân sĩ thủ thành không dám thờ ơ, chỉ nói đó là tướng quân Trần Tử Nghị được gọi về từ Tắc Bắc, mọi người lúc này mới xôn xao.
Bên cạnh lập tức âm thanh trở nên hỗn loạn.
Có người tán dương tướng quân uy vũ.
Có người nghị luận ý đồ của thiên tử.
Có người nói lần này yêu quái ở Trường Kinh phải thu vuốt, có lẽ sẽ mau chóng bỏ giờ giới nghiêm...
Đầu năm nay có thể có người không biết Tể tướng là ai, nhưng bên trong Trường Kinh thành, không thể nào có người chưa nghe nói qua danh hiệu quốc sư và tướng quân Trần Tử Nghị.
Bởi vì người kể chuyện trong quán trà ngày nào cũng nói.
Chính Tống Du cũng có chút bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận