Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 448: Vì Sao Ngươi Đến Đây

"Phù..."
Thổi khí thành lửa.
"A!"
Tuy chỉ bị cháy một chút, tiểu quỷ cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Tu hành của Tam Hoa nương nương đã thành, tất cả lửa được phun ra đã có linh tính."
Đạo sĩ thổi phồng một câu, lúc này hắn mới nhìn về phía quỷ thư sinh, hỏi lại lần nữa.
"Bây giờ túc hạ đã có thể nói được chưa? Ngươi đến đây vì cớ gì?"
"Tiên sư tha mạng..."
Lúc này, quỷ thư sinh cố kìm nén cơn đau, nói.
"Tại hạ thường trà trộn bên trong chợ quỷ, tối nay, thấy bọc hành lý trên lưng tiên sư có linh vận huyền diệu, vì vậy nên mới định tới lấy trộm..."
Nói xong, hắn lập tức bổ sung thêm một câu.
"Mong tiên sư niệm tình tại hạ lần đầu vi phạm, tha cho tại hạ một mạng!"
"!"
Đôi mắt của mèo Tam Hoa bỗng nhiên cứng lại.
Quả nhiên là đến trộm đồ.
Vậy thì có khác gì con chuột?
Chỉ là...
Mèo Tam Hoa đang tức giận, nó bỗng nhiên có chút nghi ngờ, nó nhìn chằm chằm thư quỷ sinh, sau đó nghiêng đầu hỏi.
"Tại sao ngươi lại nói chuyện lúc ăn trộm?"
Thì ra hắn bị phát hiện lúc đang lẩm bẩm.
Vẻ mặt của quỷ thư sinh lúc này vô cùng thú vị, vừa hối hận, vừa hổ thẹn, còn có vài phần khó xử, cuối cùng hắn đành cắn răng nói.
"Đây là thói quen của ta lúc còn sống, sau khi chết đi rồi trở thành quỷ, dù thế nào ta cũng không thể thay đổi được thói quen lẩm bẩm làu bàu lúc đi ăn trộm này..."
"Ồ..."
"Thật thần kỳ."
"Mong tiên sư và thần miêu tha mạng!"
"!"
Một tiếng thần miêu của hắn khiến cho con mèo vô cùng vui vẻ. Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nó cũng không nói gì cả, chỉ quay đầu nhìn về phía đạo sĩ. ...
Đạo sĩ chỉ ngồi xếp bằng trên giường, bình tĩnh nhìn hắn:
"Xem ra đây không phải lần đầu tiên túc hạ phạm tội"
Ngay cả giọng nói của hắn lúc này cũng hết sức bình tĩnh.
"..."
Con quỷ lúc này cả kinh, toàn thân hắn run lên, lo lắng trong lời nói của mình sẽ có sơ hở.
Thực sự không phải do bản thân hắn ngu ngốc, sự thực là dương khí trong phòng lúc này như ngọn lửa đang cháy rực, thân thể của hắn đều đang dần thu nhỏ lại, hắn mang hết sức lực của cơ thể ra để chống cự, thật sự không còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện gì khác.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể ấp a ấp úng nói một câu:
"Với tiên sư thì đây là lần đầu tiên."
"Thì ra là thế."
"Xin tiên sư tha mạng."
Thân hình Con quỷ đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Con mắt hắn cứ tiếp tục nhìn như vậy, không tới nửa khắc nữa, hắn sẽ như tuyết giữa trưa, hoàn toàn tan biến. Con quỷ không thể giở trò được nữa, hắn chỉ ra sức mở miệng cầu xin tha thứ.
"Xin Tiên sư tha mạng."
"Túc hạ không cần vội."
Đạo sĩ chỉ phất ống tay áo, Hạ Chí linh lực cùng dương khí trong phòng đều tiêu tán.
Con quỷ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không thừa nhận ngọn lửa phảng phất kia thiêu đốt giống như dày vò hắn, hơn nữa lúc này là rạng sáng, âm thịnh dương suy, bên ngoài không chút ánh sáng. Một khi gian phòng này khôi phục lại như bình thường, trong chốc lát hắn cảm giác giống như vừa thoát khỏi cái lò lửa trở ra không khí mát mẻ với tiết trời mùa xuân, mùa thu. Hắn không tìm được liền phát ra mất tiếng kêu rên rỉ. Trông hắn lúc này giống như con cá bị phơi nắng, đột nhiên lại được trở về dưới nước.
Ngay sau đó thân thể hắn cũng nhúc nhích.
Chỉ là đang ở trước mặt đạo sĩ này nên hắn nào dám động đậy, càng không dám bỏ chạy.
"Chuyện trộm cắp không phải tội đáng chết, ta quan sát thấy toàn thân túc hạ âm khí nồng đậm, mặc dù đạo hạnh không ít nhưng cũng không phải là kẻ đi hại người. Huống chi hóa quỷ không dễ, tại hạ sẽ không đến mức vì túc hạ đi trộm cắp mà lấy đi tính mạng của túc hạ."
"Xin Tiên sư minh giám, tại hạ chỉ là trộm cắp quen tay, khi còn sống thích trộm cắp, sau khi chết thì không từ bỏ được thói quen này. Nhưng tại hạ chưa từng có hại người."
"Tuy nói như vậy nhưng trộm cắp dù sao cũng là không đúng, túc hạ trộm trên đầu tại hạ, có lẽ ta sẽ làm như không biết, hôm nay nếu trộm được gì của tại hạ ở nơi này, cũng xem như là duyên phận của chúng ta."
Vị đạo sĩ bình tĩnh nhìn tên tiểu quỷ này:
"Nếu là người còn sống, ta sẽ giao cho luật pháp trần gian xử lý. Nếu là quỷ ma, thì là do thiên cung địa thần tiếp quản và xử lý. Ta sẽ đưa ngươi xuống đạo quán miếu thờ gần đó, ngươi thấy như thế nào?"
"Xin Tiên sư tha mạng ! Tha mạng!"
Con quỷ lập tức dập đầu.
"Ngươi thấy thế nào?"
"Tiên sư có điều không biết, yêu tà quỷ quái mặc dù do quy thiên cung quản, nhưng bình thường người sau khi chết, hồn phách vốn bị tiêu tán tại thiên địa, bởi vậy nên thiên cung đối với âm quỷ chúng tôi là hà khắc nhất!"
Con quỷ nói, dừng một chút:
"Huống chi bây giờ các nơi đều có người bắt quỷ, mặc dù bản lĩnh không cao, nhưng tại hạ cũng có nghe nói không ít tiểu quỷ bị họ bắt đi, nếu tiên sư đem tại hạ đưa đến miếu thờ đạo quán gần đó, chỉ sợ, chỉ sợ tại hạ không nhất định đến được thiên cung..."
"Ồ?"
Tống Du ngược lại có chút hứng thú, hỏi tiếp:
"Các nơi đều có người bắt quỷ sao, chuyện như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận