Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 485: Tuyệt Tác Của Trời Đất

Nói ra, cách này cũng do Đậu đại sư đã truyền lại cho hắn lúc trước.
Quả thật là trong ba người đi, ắt có thầy của ta.
Chớ xem thường những phàm nhân này, bọn họ chính là tuyệt tác của trời đất, kỹ nghệ đạt tới đỉnh cao, có thể trở thành thần trong bất cứ lĩnh vực nào, cho dù tu hành của đạo sĩ có cao bao nhiêu, chỉ cần hắn chịu cúi người sẽ có thể đạt được lợi ích từ bọn họ.
"Tam Hoa nương nương đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
"Nhìn ra được."
"Đó là ông nói..."
"Đúng, ta nói."
"Nếu ông vẽ ra một đồng ngân lượng ở trong này, sau đó đem ra ngoài, có phải nó sẽ biến thành thật không?"
Tam Hoa nương nương trịnh trọng nhìn chằm chằm hắn.
"Tam Hoa nương nương vậy mà có thể suy một ra ba."
"Suy một ra ba-"
"Nếu như ta có thể thông minh như Tam Hoa nương nương thì tốt rồi."
Tống Du cười nói với nó, nhưng không trả lời câu hỏi vừa nãy của nó.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đi lên núi."
"Để làm gì?"
"Ngắm phong cảnh."
"Ồ..."
Đạo sĩ và con mèo chậm rãi đi lên đỉnh núi.
Đỉnh núi cao chót vót như bức tường chọc trời này chính là điểm tận cùng của thế giới này, Tống Du đã nhìn thấy nơi này lúc còn ở bên ngoài bức tranh và cả lúc mới đi vào trong tranh.
Núi cao, nhưng chưa chạm tới mây.
Quay đầu nhìn lại, thôn trang dưới chân núi đan xen với nhau, ruộng đất tươi tốt nối thành một dải. Đa số phòng ốc đều là tường trắng, ngói đen, mà không phải những ngôi nhà tranh, chỉ xét phong cảnh nông thôn thôi cũng đủ xưng là tuyệt mỹ trên đời. Mặc dù không mang đến cho người nhìn sự rung động mãnh liệt về mặt thị giác, nhưng vẫn khiến cho người ta nguyện ý ngồi xuống yên lặng thưởng thức, cảm thấy tâm hồn trở nên tĩnh lặng, thậm chí còn có xúc động muốn ẩn cư ở nơi này.
Phía sau ruộng đất là một dải cỏ lau, trong màu vàng có màu trắng thấp thoáng, sau lưng là một hồ nước lớn màu xanh lam, đối diện chiếc hồ chính là ngọn núi lớn.
"Thập đẹp..."
Đạo sĩ thu hồi tầm mắt, nhìn sang một hướng khác.
Phong cảnh bên này không đẹp bằng bên kia, là một dãy núi nhấp nhô trùng điệp, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau hướng về phía trước, hai bên đều không có ranh giới.
Có một hàng rào gỗ ngăn lại ở phía trước.
Đạo sĩ tiến lại gần hàng rào gỗ, đưa tay ra ấn xuống.
Hắn giống như ấn vào không khí, cũng đã chạm tới một mặt của bức tường vô hình.
Tỉ mỉ cảm ngộ, quả là kỳ diệu.
Thậm chí dường như còn mơ hồ cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Thế giới bên ngoài ẩm thấp, lành lạnh, âm khí tản ra, dương khí lên cao.
Có lẽ bây giờ đang là sáng sớm.
Hắn thậm chí còn không biết được bên ngoài đang là nơi nào.
"Kỳ diệu."
Thế giới này chẳng qua chỉ là một bức tranh trời đất được sinh ra trong lúc xúc động, thật ra nó rất yếu ớt, bức tường này có thể ngăn được người bình thường, nhưng không thể ngăn được hoạ sĩ. Chẳng qua nếu như hắn làm vỡ bức tường này, chưa nói tới việc sau khi ra ngoài đạo sĩ không biết mình sẽ ở đâu, mà bức tranh này cũng chẳng biết sẽ ra sao.
Đạo sĩ nhanh chóng cất tay đi.
"Đạo sĩ."
"Hả?"
Đạo sĩ cúi đầu xuống xem...
Chỉ thấy dáng người nhỏ bé của mèo Tam Hoa đang đứng trên mặt đất, nó ngẩng đầu lên rất cao, gương mặt vô cùng nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm.
"Ông đang làm gì vậy?"
"Chuyện thú vị."
"Chuyện thú vị gì?"
"Tam Hoa nương nương có muốn biết không?"
"Đương nhiên muốn."
"Tam Hoa nương nương đi qua hàng rào này, đi lên trước vài bước là sẽ biết ngay."
"Ồ..."
Tam Hoa nương nương nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ.
Cuối cùng, nó vẫn quyết định làm theo lời của hắn.
Thế là nó cúi đầu thấp xuống, nhờ vào khả năng biến thành thể lỏng thần thông của mình, dễ dàng xuyên qua hàng rào nhỏ hẹp đi về phía trước.
"Cốc. ."
Nó liền đụng đầu vào không khí.
Con mèo lui về phía sau hai bước, suýt chút nữa thì ngồi bệt dưới đất, nó mở lớn đôi mắt, cố gắng nhìn lên phía trước, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
Nó lại bước hai bước, vẫn đụng vào không khí.
Lần này nó đã đụng nhẹ hơn rất nhiều.
Bây giờ, con mèo mới nhận ra là thứ không nhìn thấy rõ ở phía trước đã ngăn nó lại, vậy là trong mắt nó tràn ngập tò mò, nó cẩn thận xích lại gần, nâng móng vuốt lên chạm vào bức tường vô hình.
"Thú vị không?"
"Đây là thứ gì?"
"Ranh giới của thế giới này."
"Nghe không hiểu."
"Tam Hoa nương nương quay về đi."
"Ồ..."
Mèo Tam Hoa ngoan ngoãn bước về.
Đạo sĩ quan sát xung quanh, sau đó hắn đi dạo một vòng trong núi, nhưng không hề gặp được thần tiên trong lời của lão quan chủ.
Có thể thần tiên không muốn gặp hắn.
Có thể là không có duyên.
"..."
Đạo sĩ lắc đầu, cũng không cưỡng cầu.
Nếu đã không có duyên, chỉ đành đợi lần sau.
Cho dù ra sao, đây cũng là một chuyến đi kì diệu khó mà có được, Tống Du không chỉ thu hoạch được không ít cảm ngộ tu hành, mà còn có thêm nhiều kiến thức đáng ngạc nhiên, nếu đổi thành vị thư sinh ở Liễu Giang kia, chưa nói đến việc dù có chết cũng cam lòng, chỉ sợ cũng hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ được.
Biết đủ thì mới thấy hạnh phúc.
Thế là hắn nhẹ nhàng phất tay, những làn sóng lăn tăn hiện lên trong không trung, Tống Du ôm lấy con mèo bước lên một bước rồi rời khỏi nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận