Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 70: Đi Lên Thanh Thành Sơn

"Muốn mượn bao nhiêu?"
"Một nắm."
Tống Du duỗi tay tới trên người của Tam Hoa nương nương.
Tam Hoa nương nương vẫn ngồi xổm trên bàn đá như cũ, vẫn duy trì tư thế nhấc móng vuốt đè lên bức tranh, cúi đầu dõi theo tay hắn, như là để hắn tùy ý lấy nhưng cũng sợ hắn kéo quá nhiều.
"..."
Chà xát một lần cũng chỉ hơn mười cái.
Tống Du lắc nó ở trên không trung, tiện tay ném đi.
"Vụt..."
Âm thanh rất nhẹ nhàng.
Một nắm lông kia ở trên không trung nổ tung thành một đoàn pháo bông, để lại một làn khói bụi, tất cả đều chui vao trong bức tranh.
Con mèo trong tranh giống như thần bí hơn một chút.
Nét mực đã khô, dần dần lộ ra vẻ hấp dẫn.
Tống Du cầm lên, xem xét kỹ lưỡng, chưa nói đến kỹ năng vẽ tranh, con mèo thật sống động. Nhưng hắn cũng không có ý vênh váo, trong lòng biết rõ, chẳng qua là hắn nhận được vận may từ Khổng đại sư. ...
Đi lên Thanh Thành Sơn khoảng hơn trăm dặm.
Giao thông bên ngoài Dật Châu rất phát triển, có nhiều đường đi, hướng về Thanh Thành Sơn cũng có quan đạo.
Đổi lại là kiếp trước, khoảng cách này có lẽ chỉ chưa đầy một canh giờ là có thể đến được, nhưng năm nay, đôi chân có giỏi đến mấy cũng khó đi được trong một ngày. Có đường chính đúng là rất thuận tiện cho người đi đường, nếu không sẽ mất nhiều thời gian để tìm và đối phó với đường núi.
Muốn đến sớm thì phải lập tức xuất phát sớm.
Tống Du đã bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc này lại có một tiếng gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc..."
Tống Du lại đi mở cửa, đứng bên ngoài là La Bổ Đầu.
"Tiên sinh đã gặp qua."
Tống Du có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn xuống.
"Đây là..."
"Đây là quả hồng chín của quê nhà, hôm qua nhà ta nhờ người mang tới, bề ngoài không được đẹp lắm nhưng ăn rất ngọt. Nhưng mang nhiều quá, trong nhà không ăn hết, liền mang qua đây cho tiên sinh nếm thử."
La Bổ Đầu lấy giỏ tre trong tay ra, bên trong là những quả hồng trong như những cái lồng đèn.
"Cũng không có nhiều lắm, có thể nếm thử mùi vị, tiên sinh đừng chê ít."
Bổ Đầu này cũng biết ăn nói.
Tống Du ngại không biết làm sao từ chối.
Vì vậy nhận lấy cái giỏ tre, đem từng cái lồng đèn nhỏ ra đặt trên bàn đá.
Tam Hoa nương nương tùy ý sát lại ngửi ngửi, Tống Du đem giỏ tre trả lại cho La Bổ Đầu, trầm ngâm nói:
"Đa tạ La Bổ Đầu, nhưng Tống mỗ còn một chuyện muốn nhờ La Bổ Đầu giúp đỡ."
"Tiên sinh cứ nói ra, đừng ngại!"
"Hôm qua ta may mắn cùng Du Tri Châu ở trong nhà ngói kết duyên, Du Tri Châu đã tặng cho ta mực và cả chăn lông cừu, từ chối thì thiếu tôn trọng, nhận thì thấy ngại, nghĩ đi nghĩ lại, Tống mỗ muốn tặng cho Tri Châu một bức tranh làm quà đáp lễ. Nhưng bây giờ Tống Mỗ đang vội đi lên Thanh Thành Sơn tìm bạn cũ của thầy, không tiện đến đó. Ta còn nhớ rõ mỗi ngày Bổ Đầu đi làm đều phải đi qua phủ Tri Châu, nghĩ muốn nhờ Bổ Đầu thuận đường mang đi giúp."
"Du Tri Châu!"
La Bổ Đầu lập tức kinh ngạc.
Người kia chính là một quan châu lớn, đứng đầu biên giới.
Dật Châu ở Đại Yến cũng là Dật Châu, không những có thể quản lí hai ba châu bình thường, mà kinh tế cũng rất giàu có, văn hóa lại phát triển, Tri Châu của Dật Châu so với Tri Châu khác càng lớn hơn vài phần.
Nhưng Du Tri Châu không dừng lại ở đó.
Danh tiếng của Du Tri Châu rất lớn, thanh danh cũng không nhỏ, lần này tới Dật Châu đảm nhận chức vụ Tri Châu, quả thật là rất hiếm thấy. So với mấy vị đại nhân có tiếng, bản thân cũng chỉ là một tiểu Bổ Đầu, còn được gia truyền, dù cho cái mặt có hỗn hào nhưng cũng có không ít chỗ tốt.
Cái này không phải bảo bản thân mang giúp quà tặng?
Rõ ràng là tiên sinh đem số phúc tặng cho mình.
"Tại hạ nhất định sẽ đưa!"
La Bổ Đầu vội đưa tay nhận lấy cuộn giấy.
Cái gì mà tiện đường đi làm? Cái này là đặc biệt mang đi!
"Đa tạ Bổ Đầu."
"Phải là đa tạ tiên sinh."
La Bổ Đầu cẩn thận cầm cuộn giấy, đi ra cửa.
Tống Du đứng ở cửa phòng, nhìn thấy bóng dáng La Bổ Đầu rời đi, không khỏi rơi vào suy tư, vẫn đứng im bất động.
Dường như ngày càng dây dưa nhiều hơn.
Tống Du vốn không muốn dây dưa với quá nhiều người, cũng khó nói tại sao. Cũng không đoán được sẽ ở lại trong thành đến hai ba tháng, mặc dù cứ ru rú trong nhà, nhưng lại dây dưa với người ngày càng nhiều, giống như khó có thể tránh được.
Giống như ngày hôm nay lại nhờ La Bổ Đầu giúp đỡ ——
Tống Du vốn không muốn làm như vậy, lại không nghĩ sẽ làm như vậy, trong đó thật sự có mâu thuẫn. Nhưng mâu thuẫn này là vật phẩm rất đáng giá, đáng để suy tư.
Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có một đáp án.
Có lẽ ý nghĩ như vậy căn bản không đúng.
Việc đi xuống núi chính là muốn dây dưa với nhiều người, hoặc là nói, nó là một phần trong ý nghĩa.
"Đạo sĩ, ngươi đã chết rồi à?"
"Vẫn chưa."
"Ồ."
Tam Hoa nương nương nhìn hắn hồi lâu, thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận