Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 813: Huyện Thành Mặc Trúc

Hắn chỉ đành ghi nhớ rồi tiếp tục rời đi.
Cứ như thế lại mất thêm một tháng.
Tới lúc hắn rời khỏi địa giới Việt Châu, đi tới Triệu Châu, đã là tuấn cuối tháng chạp, năm Minh Đức thứ 6.
Trước kia, đáng lẽ hắn sẽ từ Việt Châu đi lên phía Bắc tiến vào Triệu Châu, bây giờ lại trở thành từ Việt Châu đi xuống phía Nam tiến vào Triệu Châu, đi qua sơn mạch hiểm yếu, đi qua quan ải có trọng binh canh giữ, cuối cùng cũng đến huyện thành Mặc Trúc.
Tống Du đứng ở phía trước cổng thành, hắn dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn 2 chữ "Mặc Trúc" ở đầu thành, sau đó bước lên đưa ra thẻ tu hành ra, dưới ánh mắt tò mò chăm chú của binh lính giữ thành, hắn bước vào tòa thành nhỏ ở phương Bắc này.
Huyện Mặc Trúc nằm ở tận cùng hướng Tây Nam của Triệu Châu, là ranh giới của cả 3 châu, đồng thời cũng là vị trí tiếp giáp giữa góc Đông Nam của Việt Châu và góc Đông Bắc của Hàn Châu. Mặc dù bị rào chắn và quan ải ngăn cách, nhưng đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp nơi này không phải chịu thiệt hại nặng nề khi Việt Châu bị quân Tái Bắc tàn phá bừa bãi vào mười mấy năm trước.
Bây giờ, hắn đi lại trong thành, mặc dù con đường tương đối nhỏ hẹp, cũ kỹ, phòng ốc ở hai bên cũng thấp bé, tuy nhiên bây giờ đã sắp tới năm mới, trên đường nhưng cũng có không ít người qua lại, hiện tại là buổi sáng, còn có thể nhìn thấy không ít tiểu thương bày quầy bán hàng.
Có bán than, bán củi, cũng có bán nước.
Bán trứng gà, bán rổ rá, ki hốt rác, càng thú vị hơn chính là, Tống Du còn nhìn thấy người bọc trứng muối thuê.
So với chốn không người Việt Châu, thậm chí là huyện thành Ngôn Châu hay huyện thành Hòa Châu, người ở huyện Mặc Trúc đông đúc hơn nhiều, cũng có hình có dáng hơn. Tuy nhiên so với các huyện thành ở phía nam, huyện Mặc Trúc giản dị hơn nhiều. Thời đại này, những quan viên bị giáng chức đa phần đều bị biếm xuống Triệu Châu hoặc hòn đảo ở tận cùng phía Nam.
Trên mặt đất lát bằng những phiến đá, móng ngựa dẫm lên tạo thành tiếng leng keng.
Chợt có bậc thang, con ngựa liền cẩn thận di chuyển.
Đạo sĩ hỏi thăm một lượt, lúc này mới tìm tới trước của một khách điếm ở giữa thành.
Nhớ có kinh tế Đại Yến phát triển, hơn nữa, huyện Mặc Trúc lại là ranh giới tiếp giáp giữa ba huyện, có đặc sản mặc trúc làm thành bút, rất được các văn nhân, người tầng lớp cao ở Đại Yến yêu thích, cho nên các khách điếm, xa mã điếm ở trong thành cũng rất có dáng vẻ.
Tống Du để ngựa ở bên ngoài, cất bước đi vào.
Cánh cửa rất thấp, có thể tháo rời. Bước vào cửa là một khoảng sân rộng mà không phải đại sảnh, thuận tiện cho khách thương ra vào dừng xe, trú ngựa, hắn bước vào trong sân mới tìm được chủ quán.
Thực tế, ở thời đại này, hàng ngày đa số gian phòng trong các khách điếm, đặc biệt là khách điếm ở những thành nhỏ, đều dùng để các khách nhân ở lại lâu ngày thuê, ví dụ như thí sinh hoặc những người đi công tác làm công vụ. Nhưng người ở lại ngắn ngày như thương nhân, người giang hồ, đa phần sẽ chọn xa mã điếm hoặc mao điếm. Xa mã điếm thuận tiện cho việc để hàng, phù hợp khách thương ở lại. Mao điếm và khách điếm bình dân có giá thuê rẻ nhưng không tra xét nghiêm ngặt, có vài nơi thậm chí có không cần đăng ký, thuận tiện cho người giang hồ thuê ở.
Tống Du nói chuyện với chủ khách điếm một hồi, thuê được căn phòng còn rẻ hơn phòng cho thuê tại rất nhiều huyện thành ở phương Nam, liền đặt thuê một tháng.
Lúc này hắn mới đi vào, mang theo con ngựa vào cùng.
Hắn đặt con ngựa ở ngoài sân.
Phòng của hắn nằm ở trên lầu.
"Vào mùa này, việc làm ăn của khách điếm chẳng được bao nhiêu, tất cả mọi người đều đã về nhà đón Tết, qua năm mới, việc làm ăn sẽ tốt hơn rất nhiều. Tiên sinh là người tu hành, chắc chắn sẽ thích yên tĩnh, vì vậy ta đã chọn cho tiên sinh căn phòng ở sau cùng, tránh lúc sáng sớm bị nông hộ bán thức ăn ở bên dưới đánh thức, cũng tránh cho tiên ngửi thấy mùi phân ngựa ở trong sân."
"Đa tạ."
"Trong tiểu điếm có thức ăn, nhưng phải báo trước, bình thường cũng có cung cấp nước sôi, gồm nước uống và nước tắm, cũng đều phải nói trước, tất cả đều sẽ tính tiền riêng. Tiền đèn dầu, lò sưởi, than cũng sẽ tính riêng, dùng bao nhiêu tính bấy nhiêu. Phía đối diện có cửa hàng bán đồ ăn và quán nhỏ, nếu tiên sinh muốn tự nấu cơm cũng có thể mượn dùng nhà bếp, chi phí hao tổn dầu, muối, tương, dấm, củi, tiên sinh xem xét rồi trả lại cho ta là được."
"Tại hạ đã nhớ."
"Đi ra cửa ở phía bên trái có trà lâu, bên phải cách đó không xa, hắc hắc, có một quán rượu, có cô nương, sòng bạc cũng ở bên kia, nếu tiên sinh có thời gian muốn tìm niềm vui, cũng có thể qua đó xem một chút."
Chủ quán cười nói.
"Tuy nhiên, gần đây ở phương Bắc rất không yên ổn, mặc dù Triệu Châu chúng ta tốt hơn đôi chút, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài lời đồn ma quỷ, không biết tiên sinh có sợ hay không, dù sao buổi tối cũng nên cố gắng ít đi ra ngoài, nơi này của chúng ta vốn nhỏ, khi trời tối, ngoài quán rượu và sòng bạc ra cũng chẳng có chỗ nào vui vẻ được cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận