Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 958: Quyết Định

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Võ nhân bọn ta vốn dĩ lấy việc bảo vệ quốc an bang làm nhiệm vụ của mình, Trần mỗ cũng nhất định làm như vậy. Chỉ cần bệ hạ không lấy tính mạng Trần mỗ, tại hạ nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ Đại Yến được an bình. Nếu có một ngày, Trần mỗ không giữ được lời thề, lại mang đến tai họa cho dân chúng Đại Yến, xin tiên sinh một kiếm chém chết ta là được, tại hạ tuyệt không oán hận. Không chỉ có Trần mỗ, hậu nhân của Trần mỗ, đời đời cũng như thế."
"Tướng quân nói quá lời, tại hạ sẽ không dùng kiếm."
Tống Du nói dừng một chút.
"Phải rồi, chuyện lập kho dự trữ, bệ hạ suy nghĩ đến đâu rồi?"
Trần tướng quân nhíu mày, khó xử không biết nói như thế nào, cuối cùng cũng chỉ nói một câu:
"Bệ hạ còn chưa quyết định."
"Chuyện này..."
Tống Du không khỏi nheo mắt lại.
Xem ra lúc ấy việc hắn khuyên hoàng thượng sớm đưa ra quyết định không có tác dụng, HOàng thượng vẫn chưa đưa ra quyết định được. Cũng có thể quyết định này quá khó khăn, hoặc là hoàng thượng còn có suy nghĩ gì khác.
Tống Du lắc lắc đầu.
Không biết đây là phúc hay họa.
Trần tướng quân nhanh chóng rời đi.
Nghe nói hôm nay hắn phải rời kinh.
Trấn bắc năm tòa quân trấn, hiện giờ hắn giao ra ba trấn binh quyền, chỉ thống lĩnh Viễn Trị, Sóc Phong hai trấn binh quyền, đổi lấy tước vị Võ An Hầu. Bệ hạ ra lệnh cho hắn trở về phương bắc, tiến vào Tái Bắc, thực chất là muốn đem phần lớn lãnh thổ trước kia của Tái Bắc dưới sự thống trị của Đại Yến. Đại Yến lúc này, hẳn là đang ở đỉnh cao nhất từ trước tới nay.
Tống Du cũng quay người trở về, bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc trước mới vừa hồi kinh được vài ngày, Tống Du dẫn theo Tam Hoa nương nương đến miếu Thành Hoàng lấy về hai bức tranh, treo ở trên lầu độ ba tháng, hôm nay thu dọn xong hành lý, liền đem chúng về miếu Thành Hoàng, ngay cả cuốn ghi chép rất dày Tống Du viết mấy năm nay cũng niêm phong cẩn thận mang qua đó, nhờ Thành Hoàng đại nhân bảo quản giúp. Hắn còn hẹn lần sau hồi kinh sẽ lại tới lấy, để con ngựa của hắn không phải vất vả.
Giữ chúng ở đó, tốt cho cả hai bên.
Bóng đêm chậm rãi buông xuống. Trên đường xuất hiện những dòng sông do vô số những ngọn đèn tạo thành, khung cảnh giống như Trung thu năm đó.
Tống Du cũng gọi Tam Hoa nương nương, mang theo đèn lồng Tiểu Mã. Chính hắn lúc trước mang đèn lồng lên Bình Châu Đại Sơn tặng cho tiểu quỷ, hóa thành hai ngọn đèn, hòa vào con sông trước mặt. ...
Năm Minh Đức, ngày mười sáu tháng giêng.
Sáng sớm.
Đường phố Trường Kinh lúc này đầy sương.
Lá cờ chữ "Đạo"và chiêu bài bên ngoài cửa tiểu lâu đã được lấy xuống, được đặt gọn ở trong cửa. Một con ngựa đỏ thẫm đứng trước cửa, trên lưng cõng theo hành lý, một con mèo tam thể đứng ngay bên chân ngựa, so sánh thì có phần nhỏ bé so với con ngựa bên cạnh. Nàng đang ngửa đầu nhìn gian tiểu lâu này, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đạo sĩ đứng ở cửa, khóa cửa lại.
Sau khi khóa cửa, hắn lại ngửa đầu, lùi lại hai bước, theo thói quen nhìn thoáng qua lầu bên cạnh, trong lúc hoảng hốt, hắn thấy giống như cánh cửa sổ kia hẳn là mở ra, lộ ra một bóng dáng, cười hì hì nhìn bọn họ.
Chỉ là hiển nhiên là khả năng đó không thể xảy ra.
Lần sau có lẽ là lần cuối cùng hắn trở về Trường Kinh, nghĩ lại thì khó có thể nhìn thấy được khung cảnh như vậy nữa.
"Đi thôi."
Đạo sĩ đem chìa khóa bỏ vào trong túi chăn, cất bước đi về phía trước.
Có lẽ vì buổi tối ngày hôm trước có hội đèn lồng, ai nấy đều mệt mỏi rà rời, Trường Kinh có tập tục ngày hôm sau không mở cửa buôn bán, những quán hàng ở Trường Kinh hầu như đều đóng cửa, ngay cả người bán hàng rong trên đường phố cũng không nhiều. Cả con phố Liễu Thụ vào sáng sớm trở nên yên bình hiếm thấy, chỉ có tiếng vó ngựa vang vọng. Bọn họ bước từng bước thong thả nhàn nhã, hòa vào sương sớm, đi thẳng về phía trước.
May mà còn có người tới tiễn Tống Du.
Người đến cũng không ít.
So với lần trước rời kinh, số lượng người đến nhiều hơn, so với lần rời Dật Đô trước đó cũng nhiều hơn.
Tống Du cảm ơn mọi người rồi ra khỏi thành.
Trường Kinh lúc này đã có chút cảnh tượng đầu xuân. Cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết ấm áp, đi dưới ánh mặt trời mặc mỏng một chút cũng không quá nóng, hoa đào ven đường nở không ít.
Con đường này vốn là con đường bọn họ đã từng đi khi lần đầu tiên vào kinh, cũng là con đường mà Tống Du hai lần đưa con ngựa đỏ thẫm của hắn lên núi. Hai bên ven đường thị trấn bên ngoài thành buôn bán tấp nập. Người ngoài thành không quá câu nệ như người ở trong thành. Có mấy hộ bán bánh bao sáng mở cửa, Tống Du mua chút bánh bao mang theo trên người làm lương khô, lại mua một cây kẹo đường cho Tam Hoa ăn.
Bọn họ chậm rãi đi ra khỏi thôn trấn bên ngoài thành, những lâu điếm phía sau mờ dần. Đạo sĩ tìm một sườn núi nhỏ, ngồi ở trên tảng đá lớn, nghỉ ngơi, lật xem cuốn "Dư Địa Kỷ Thắng".
Đoạn đường này vốn là xuôi về phía nam, e rằng mấy trăm dặm đường ở Ngang Châu bọn họ đã từng đi qua.
Lần trước rời đi hình như cũng là lập xuân không lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận