Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 128: Đạo Sĩ Ăn Thịt Bò

Qua chỗ rẽ, rất nhanh đã ở trước mắt.
Trần Hán vẻ mặt hớn hở, đi tới trước Tống Du chắp tay hành lễ.
"Tiên sinh, lại gặp nhau rồi."
Tống Du cũng chắp tay đáp lễ lại.
"Lại gặp rồi."
Người giả nam kia cũng chắp tay hành lễ, nhìn hắn cười:
"Đúng thật là có duyên?"
"Duyên thật."
"Tiên sinh có phải là sợ phía trước có sơn tặc nên mới cố tình ở đây chờ chúng ta?"
"Là nghỉ ngơi ở trên đường."
"Nấu cơm hả?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta chắc cũng nên nấu cơm, có thể cùng nhau nấu không? Tiết kiệm chút thời gian."
"Cứ tự nhiên."
"Ta thấy ngươi ăn gì kìa..."
Nữ tử đến gần, nhìn thấy thứ trên lá chuối, liếc mắt một cái lập tức nhận ra đó là thịt bò, sau đó a một tiếng, sửng sốt nhìn về phía Tống Du:
"Ngươi là một đạo sĩ ăn thịt bò?"
"Đây rất tự nhiên, là vì hài lòng."
"..."
Nữ tử chỉ thấy nét mặt hắn đầy thản nhiên, giọng điệu ung dung, không hề xấu hổ ngượng ngùng, giống như hắn không phải là đạo sĩ, hoặc là không phải đang ăn thịt bò, nàng không khỏi vui vẻ một chút cũng không nói nhiều.
Mà nàng cũng không phí công châm lửa.
Chỉ thấy nàng xoay người từ túi ống trên lưng ngựa lấy ra một chút, cuối cùng lấy ra đồ vật được gói chặt chẽ bằng những lớp lá chuối.
Xem chừng còn lớn hơn của Tống Du một chút.
Tống Du nhìn nàng, nàng nhìn Tống Du.
Trong lòng đều hiểu nhau rất rõ.
Nữ tử mở miệng hỏi:
"Của ngươi cắt mấy cân?"
"Gần hai cân, không nhiều bằng ngươi."
"Ta cũng hai cân giống ngươi."
Nữ tử tháo rơm ra, bóc từng lớp lá chuối:
"Ta chỉ sợ giữa đường bị rơi, nên kêu ông chủ gói cho ta nhiều hơn hai lớp lá."
"Ngài thật cẩn thận."
"Ngươi làm hay ta làm?"
"Thật không dám dấu."
Tống Du vẫn như cũ không nhanh không chậm nói:
"Tại hạ, chuyện này rất được lòng."
"Vậy ta nhóm lửa!"
Nữ tử này tính tình nôn nóng hơn hắn, không dài dòng chút nào, một mực từ chối yêu cầu giúp đỡ của vợ chồng Trần Thị, sau đó lấy lá chăm lửa, nhìn xung quanh rồi đi tìm mấy cây lau sậy, lá khô đến, ngồi xổm xuống trước bếp lò nhỏ của Tống Du, bắt đầu nhóm bếp.
Tống Du cẩn thận nhìn nàng dùng đá bắt lửa.
"Ba, ba, ba..."
Có tia lửa bắn ra và rơi xuống ngòi lửa.
Mèo tam thể cũng dựa vào quan sát.
Nữ tử kia thoáng nhìn, không khỏi bật cười:
"Các ngươi nhìn gì vậy? Hay sợ ta không đốt lửa được?"
Mèo tam thể vẫn nhìn như cũ, Tống Du cũng không nói lời nào.
Đây quả thực là phương pháp đốt lửa phổ biến hiện nay, nhưng hắn cũng hiếm thấy ai đốt lửa như thế này. Bất luận là ở trong đạo quán, hay là ở nơi hoang dã hoặc là trọ thuê ở Dật Đô, hắn cũng chưa từng dùng đá để nhóm lửa, nhưng thỉnh thoảng thấy người khác dùng một hai lần.
Xem ra bây giờ nó vẫn còn khá thú vị.
Đốt lửa cũng giống như nhóm lửa, trong đó cả hai đều thú vị.
"Vù..."
Nữ tử đã đốt lửa, dần dần lớn lên.
Quay đầu nhìn một người một mèo, trong lòng ngờ vực.
"Sao vẫn còn nhìn?"
Chỉ thấy con mèo quay đầu bước đi, chạy ra ven đường chơi.
Đạo sĩ cũng thu ánh mắt, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Khói bếp bốc lên, bay thẳng lên trời xanh.
Mùi thịt tràn ngập hương thơm làm cho người ta chảy nước bọt. ...
Một đám người tụ tập xung quanh bếp, một tay cầm đũa gắp thịt bò, một tay cầm bánh bao mà vợ chồng Trần Thị mang đến.
Nữ tử là người giang hồ, từ trước đến nay luôn thoải mái, hơn nữa bản thân lại làm việc sản xuất thịt, nên cũng không kiêng kỵ gì, lúc này không quan tâm đến lễ tiết hay hình tượng, chỉ mở to miệng ăn thịt.
Nhà của Trần Hán lúc đầu còn thoáng cưỡng ép, cuối cùng cũng chỉ ăn bánh bao, tiên sinh người ta và nữ hiệp vốn là có ơn với mình, bây giờ còn phải nấu cơm cho nhà mình quả thật rất áy náy. Không biết làm sao tay nghề nấu ăn của Tống Du đi trước thời đại này, thức ăn ngon ở trước mắt, trói buộc cũng ít đi vài phần.
Tay nghề của Tống Du đúng là không còn gì để nói.
Đừng nói ở thời đại này, cho dù ở đời trước, đồ gia vị nhiều như vậy, nguyên liệu nấu ăn dồi dào dễ kiếm, trao đổi thông tin cũng tiện lợi như vậy, trình độ nấu ăn của cả nước vẫn còn chưa đồng đều, không thiếu những người sành ăn.
Tất cả mọi người đều không muốn thừa nhận đồ ăn của tỉnh mình nấu không ngon, nhưng đa số đều đồng ý người dân ở một số tỉnh nấu ăn ngon hơn.
Chưa kể ở thời đại này.
Thậm chí Tống Du còn bỏ tiền ra mua không ít nguyên liệu, đầu năm nay chủ yếu người giàu mới có thể thường xuyên mua gia vị để nấu nướng, người bình thường ngay cả muối ăn còn phải dùng tiết kiệm, sao có thể thận trọng như vậy?
"Cách -"
Nữ tử uống sạch chén canh, vợ chồng Trần Thị vội vàng đi đến, chủ động lau chùi nồi cọ.
"Cùng nhau đi không?"
Nữ tử nheo mắt nhìn Tống Du:
"Ban đầu vốn có quen biết, bây giờ cũng đã ăn cơm rồi, lại tiện đường, nếu như không muốn đi chung, trên đường đi có gặp phải chẳng lẽ lại chào nhau lần nữa?"
"Cũng có lý."
Tống Du cũng gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận