Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 871: Không Cần Tiến Thêm Nữa

"Tiên sinh có cách nào giải quyết không?"
Trần tướng quân lần nữa quay đầu nhìn về phía đạo sĩ, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
Đạo sĩ lắc đầu không đáp, cất bước đi xuống bậc thang, chỉ nói với hắn:
"Tướng quân vẫn nên lo lắng chuyện của mình trước đi."
Tam Hoa thấy thế lập tức nhảy xuống bậc thang, vội vàng đuổi theo.
Trần tướng quân cũng vẻ mặt bình tĩnh đi theo.
Thân vệ mặc hồng bào đều cao lớn cường tráng, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ bất phàm, những người hầu đang mở đường cho chủ nhân nhà mình vừa nhìn thấy những võ quan người hầu thắt lưng đeo trường đao này, liền đều bị dọa nhảy dựng. Khi nhìn thấy Trần tướng quân phía sau đi tới, cho dù bản thân không bị dọa đến mức phải lập tức nhường một bên, cũng sẽ bị chủ nhân quát lớn tránh ra, những con cái nhà quyền quý kia thấy, cũng lập tức thu liễm tư thái càn rỡ, trở nên nhu thuận.
Đại Yến lúc này, người có uy thế quyền lực cao hơn Trần tướng quân, e rằng chỉ có vị lão hoàng đế kia.
"Tướng quân tiễn đến đây là được rồi, không cần tiến thêm nữa."
"Được, vậy thì xin cáo từ."
"Đa tạ tướng quân mở tiệc chiêu đãi."
Đạo sĩ thành tâm thành ý, lộ ra ý cười.
"Tại hạ đã lâu không ăn qua đồ ăn xa xỉ như vậy."
"Trần mỗ cũng vậy."
"Tướng quân, xin quay về nghỉ ngơi."
"Với tính cách của tiên sinh, sau khi tới Trường Kinh, nhất định phải nghỉ ngơi mấy ngày, không bận tâm tới chuyện bên ngoài. Mấy ngày sau, Trần mỗ lại mang theo rượu ngon trà ngon tới bái phỏng tiên sinh, cùng tiên sinh nói chuyện lâu dài."
"Tại hạ không có món ngon trân tu như Vân Xuân Lâu, nhưng cũng có một bàn thức ăn chờ tướng quân."
"..."
Hai bên hành lễ cáo từ.
Đạo sĩ tiếp tục đi về phía tây thành, tướng quân thì đứng tại chỗ đưa mắt nhìn hắn, hồi lâu mới xoay người quay lại, đi về phía hầu phủ mà đế vương mới ban thưởng co hắn.
Con đường này rộng mấy chục trượng, là nơi phồn hoa và vĩ đại của Trường Kinh, cũng là ranh giới giữa Đông thành và Tây thành, ban ngày nơi này xe như nước chảy ngựa như rồng, đến buổi tối xe ngựa cơ hồ không thấy được, liền trở thành nơi dân chúng tụ tập nghỉ ngơi và bày sạp, vô luận quan to quý nhân hay là người buôn bán nhỏ, đều có thể đồng thời gặp được trên con đường này.
Đi qua con phố này, chính là Đông Thành.
Phía trước phồn hoa cùng ánh đèn đều ảm đạm rất nhiều, bên đường ốc xá lầu điếm cũng ít đi vài phần tinh xảo, nhưng mà dân chúng lại ở càng dày đặc. Dân chúng nghèo khổ đều có nhu cầu nghỉ ngơi, liền tụ tập thành đống, càn rỡ tán gẫu cao giọng cười to, hài đồng đầy đất chơi trò chơi trốn tìm bắt mèo, quả thật so với Đông thành ít đi rất nhiều tinh xảo phồn hoa, lại nhiều hơn rất nhiều khói lửa nhân gian.
Nhớ tới ngày xuân năm Minh Đức thứ tư, lúc mới tới nơi này lệnh giới nghiêm ở Trường Kinh, thật sự là xa xôi hư ảo như mộng.
Ký ức về thành phố vẫn còn rõ ràng.
Tống Du rất nhanh đi đến phố Liễu Thụ, theo đường phố chậm rãi đi qua, hai bên đều là hai tầng lầu cao cửa hàng, hình thức thống nhất, dưới lầu cửa hàng cũng cơ hồ không nhiều thay đổi.
Trà lâu, tiệm thịt, tiệm bánh canh.
Gian nhà của bọn họ càng ngày càng gần.
Nhà hàng xóm cũng gần đó.
Móng ngựa giẫm lên phiến đá xanh, là tiếng vang có được, chuông trên cổ ngựa thỉnh thoảng lắc lư một tiếng, hai bên đều có hàng xóm láng giềng chưa về phòng thậm chí chưa đóng cửa, đều hướng ánh mắt về phía đạo sĩ, chỉ là trong bóng tối thật sự khó có thể thấy rõ người đi tới là ai, lại tựa hồ có vài phần không dám nhận nhau, tạm thời còn không có người cùng hắn đáp lời.
Bước chân của người và ngựa đều chậm lại.
Đến trước cửa nhà Ngô nữ hiệp.
Đạo sĩ dừng bước, Tam Hoa và ngựa đỏ cũng dừng bước, đều ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa gỗ, đóng rất chặt, khóa lại.
Bên trong không có ánh sáng, cũng không có động tĩnh gì.
"Bên trong không có người."
Tam Hoa quay đầu nhỏ giọng nói với hắn.
"Nhưng có chuột."
"..."
Đạo sĩ trầm mặc xuống, dời ánh mắt, nhìn về phía sát vách.
Vẫn là tấm cửa gỗ ấy, cửa phòng đóng chặt, được khóa lại, chiếc khóa vẫn như cũ, thậm chí trên khóa còn rơi xuống không ít bụi bặm.
"Bị khóa rồi..."
Tam Hoa lại quay đầu nói với đạo sĩ.
"Ừ."
Đạo sĩ chống gậy đi tới, giơ gậy chống lên, nhẹ nhàng ấn lên chiếc khóa đồng.
"Cạch..."
Khóa đồng lập tức mở ra.
"!"
Tam Hoa quay đầu nhìn về phía đạo sĩ, ánh mắt ở trong đêm tối tựa hồ phát sáng, lập tức mới chạy tới, chạy đến cửa, cơ hồ dán sát cửa ngửa đầu chờ đạo sĩ mở cửa.
"Âyya..."
Ngay khi cánh cửa mở ra, nàng đã chui vào.
Lập tức bên trong liền truyền đến tiếng mở cửa tủ.
Đợi đến khi đạo sĩ cùng ngựa đỏ thẫm cũng đi qua ngưỡng cửa bước vào trong, trong phòng đã sáng lên ánh sáng. Tiểu nữ đồng mặc xiêm y ba màu cầm đèn dầu, trong đèn không dầu tự sáng, phản chiếu lên mặt nàng một mảnh vàng óng ánh. Biết trong bóng tối tầm nhìn bị hạn chế nên nàng nghiêm túc giơ đèn dầu, chiếu sáng cảnh tượng trong phòng cho đạo sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận