Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 762: Kêu Ngao Ngao Đi

"Đúng thế..."
Tam Hoa nương nương giỏi tiếp nhận, nói gì nó cũng sẽ nghe.
Tống Du đã nắm lên trên giường.
Nhưng hắn không lập tức đi ngủ ngay, mà dựa vào giường, nhắm mắt lại suy nghĩ mọi chuyện.
Ở trong phòng, Tam Hoa nương nương giống như có được một thứ đồ chơi mới, nó cầm lá cờ vẫy tới vẫy lui, chơi tới mức không thể ngừng lại, toàn bộ căn phòng đều là tiếng của nó.
"Tới đây."
"Ngồi xuống!"
"Kêu ngao ngao đi!"
"Các ngươi không thông minh!"
Phần lớn thời điểm, đàn sói đều nghe không hiểu nó nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm nó.
Tam Hoa nương nương vẫn rất kiên nhẫn, nó không ngừng lặp lại.
Lặp lại nhiều cũng mệt, nó liền mắng người ta.
Rất lâu sau đó, đèn đã tắt.
Lá cờ cũng đã nằm bên trong hà bao.
Tam Hoa nương nương nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, nó nằm xuống mép giường, ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ, bóng đêm là trở ngại đối với con người, nhưng hoàn toàn không có trở ngại nào với nó.
"Đạo sĩ?"
"Ừ..."
"Ông đã ngủ chưa?"
"Tam Hoa nương nương thấy sao?"
"Vẫn chưa ngủ..."
"Tam Hoa nương nương thông minh."
"Tại sao ông lại biết nhiều pháp thuật như vậy?"
"Lúc trước tại hạ đã nói với Tam Hoa nương nương, phần lớn những pháp thuật mà ta biết đều chỉ là nhập môn mà thôi."
"Tại sao lại biết nhiều như vậy?"
"Lúc nhỏ cảm thấy ở trên núi nhàm chán, thế giới cũng nhàm chán, chỉ đành học pháp thuật, đọc nhiều sách."
"Nhàm chán!"
"Đúng là không thú vị."
"Không thú vị!"
"Đúng."
"Ông rất lợi hại..."
"Không sánh được với Tam Hoa nương nương."
"Sau này Tam Hoa nương nương cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy à?"
"Có lẽ vậy."
"Có lẽ vậy-"
"Tam Hoa nương nương có thiên phú xuất chúng, đã vậy còn chăm chỉ hiếu học, sau này chắc chắn sẽ cực kỳ lợi hại."
Lần này, giọng điệu của đạo sĩ đã chắc chắn hơn rất nhiều.
Thoáng chốc, hắn chợt nhớ lại những năm tháng trước đây.
Là những ngày thơ ấu của hắn khi ở trên núi.
Trong núi thật sự rất nhàm chán, phần lớn thời gian đều rất buồn tẻ. Một nữa thời gian là lão đạo ở trong quan đưa hắn đi khắp đồi núi, tới chợ trấn ở khắp nơi diệt trừ yêu ma, còn một nữa thời gian là hắn tự mình đọc đủ loại sách cổ của những đời trước và học những pháp thuật kỳ diệu mà hắn cảm thấy có hứng thú.
Hắn bất chợt nghĩ tới lão đạo kia.
"Phải mất bao lâu?"
Giọng nói của Tam Hoa nương nương vang lên trong đêm tối.
"Tam Hoa nương nương chớ nên gấp gáp."
Giọng nói của đạo sĩ ung dung, thản nhiên.
"Thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tam Hoa nương nương."...
Canh năm, rạng sáu ngày hôm sau, ngoài cửa có người tới.
Chính là Trương quân sư.
Hình như hắn có việc gấp gì đó, lại không dám quấy rầy giấc mộng của Tống Du. Sau khi Trương quân sư đến nơi, hắn liền hỏi binh sĩ giữ thành tiên sinh đã dậy chưa, sau khi nghe thấy tiên sinh vẫn chưa dậy, hắn bèn đi tới đi lui ngoài cửa.
Từng bước chân nho nhỏ đã nói lên tâm trạng sốt ruột của hắn.
Mèo Tam Hoa co rúc người trên chiếc giường ở trong phòng, cả người nó đều nằm ở trong chăn, chỉ lộ một cái đầu ra ngoài, nó mở to mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Do dự một hồi lâu, nó mới xoay người gọi đạo sĩ dậy.
"Meo..."
Đạo sĩ mở hai mắt ra, hắn vừa nhìn bên ngoài một cái liền biết ngày có chuyện gì, thế là hắn cũng không nhiều lời, mặc quần áo rời giường.
Chiếc khăn rửa mặt từ tối hôm qua vẫn còn ướt, hắn cầm khăn lên tiện tay lau mặt, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm trên thảo nguyên rất lớn, chiếc khăn lạnh lẽo khiến đạo sĩ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn đẩy cửa ra xem, bên ngoài vẫn còn tối đen, hắn thắp lồng đèn lên, Trương quân sư đang bước đi, nghe thấy có tiếng động, hắn liền quay đầu lại nhìn Tống Du.
"Tống tiên sinh dậy rồi à?"
"Dậy rồi."
Tống Du bình tĩnh nhìn hắn.
"Trương quân sư vất vả chờ đợi ở ngoài cửa là có chuyện gấp gì à?"
"Mấy vị tướng quân bị trúng yêu pháp lúc trước bỗng nhiên phát tác, vô cùng đau đớn, chúng ta không còn cách nào khác chỉ đành mời tiên sinh tới xem sao."
"Xin mời dẫn đường."
"Mời đi bên này."
Tống Du quay người sang đóng cửa lại sau đó đi theo hắn.
Lúc này, trời vẫn chưa sáng.
Tuy nhiên, thời đại này, trừ những nơi hoa lệ như Trường Kinh, Dật Đô ra, rất ít nơi hoạt động vào ban đêm. Sau khi trời tối, nếu như không cùng vợ chồng mình trò chuyện đêm khuya hay các hoạt động giải trí khác, mọi người thường sẽ đi ngủ từ sớm, vì thế rất khó ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Cho nên thông thường, phần lớn quan viên khi có chuyện gì đều sẽ tỉnh giấc vào canh năm, có lúc ở trong quân cũng cần nhổ trại dựng lều, vì thế mọi người thường dậy rất sớm.
Tống Du đi theo sau hắn, xuyên qua đường lớn ngỏ hẻm.
Khắp nơi đều được đốt đuốc.
Trương quân sư vừa đi vừa nói với hắn.
"Trương mỗ có quấy rầy giấc mộng của tiên sinh không?"
"Nếu như là chuyện yêu tà, quân sư chớ nên khách sáo, cứ việc nói thẳng ra là được."
"Tiên sinh đại nghĩa."
Trương quân sư ngừng lời, bước chân hắn vội vàng, miệng vẫn nói tiếp.
"Tiên sinh có còn nhớ đám ong bắp cày vừa có thể biến thành hồ đào vừa có thể biến to lên ngày hôm qua không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận