Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 752: Sẵn Lòng Giúp Đỡ

Có lẽ Đấu Bộ cũng sẵn lòng giúp sức.
Thứ nhất, trận chiến này không thể coi thường được, lại có dính dáng tới yêu ma. Thứ hai, tên tuổi của Trần tướng quân rất lớn, có thể giúp ích rất nhiều, nếu không sẽ cực kỳ không ổn. Thứ ba, Trần tướng quân là một vị thiên cổ mãnh tướng, trừ khi hắn tuổi già sức yếu hoặc sau khi hắn chết đi không còn ai đứng ra hô hào, nếu không sau khi hắn chết, rất có khả năng sẽ được triều đình hoặc dân chúng phong thành thần, có thể sẽ trở thành đồng nghiệp của Đấu Bộ.
Đấu Bộ đương nhiên sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
"Còn một điểm nữa."
Trương quân sư nói.
"Hình như Lang Vương này có quan hệ không tệ với Bá Lai."
"Ừ."
Tống Du gật đầu, không có biểu cảm gì.
Trương quân sư liếc hắn một cái rồi lại nói tiếp.
Đương nhiên Tống Du sẽ không sợ những yêu binh, yêu tướng này, Yêu Vương ở thành Chiếu Dạ kia cũng không đến nổi nào, tuy nhiên thứ nhất là nếu biết người biết ta cũng sẽ nhẹ nhàng, bình tĩnh hơn phần nào, thứ hai là nghe qua cũng cảm thấy rất thú vị.
Trừ những yêu ma vô cùng kỳ lạ hay những yêu ma có bản lĩnh vô cùng độc đáo ra, còn có cả những người ở trong quân đội biết sử dụng pháp thuật để ứng phó với chúng.
Có người dựa vào sức mạnh để đối đầu với yêu ma, có người đánh một trận để bọn chúng biết được đây là thời đại của ai, còn có người sử dụng phương pháp dân gian, có những cao nhân, kỳ nhân trong dân gian ra tay ứng phó, hoặc là lập đàn thi pháp mời thần linh.
Vì thế hắn vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Trong khi mèo Tam Hoa ở bên cạnh hắn vừa muốn nghiêm túc lắng nghe, lại vừa buồn ngủ, nó mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lại gục mạnh đầu xuống, lúc sắp ngủ nó lại nhớ ra mình đang nghe kể chuyện, thế là nó lại giật mình một cái, tiếp tục ngẩng đầu lên.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không biết đã lặp lại mấy lần.
Trong thoáng chốc, không biết câu chuyện nghe được đã biến thành một bức tranh trong đầu, hay là đang ngồi ngủ thì nằm mơ, nó vậy mà lại mơ thấy Lang Vương tới khiêu chiến.
Bên tai toàn là tiếng gọi của Lang Vương. ...
Chưa đợi được tới ngày hôm sau, chỉ mới buổi chiều hôm nay, giấc mơ của Tam Hoa nương nương đã biến thành sự thật.
Ngoài thành có người Tái Bắc tới khiêu chiến.
Phía xa xa còn có tiếng tru của cự lang.
Từ xa nhìn sang, con cự lang kia còn to hơn cả ngựa, trông nó cực kỳ cường tráng, dũng mãnh, nó ở phía xa xa đi tới đi lui nhưng không hề tới gần, chỉ có một người Tái Bắc cưỡi ngựa đi tới dưới chân tường thành, thay hắn ra khiêu chiến, chỉ đích danh muốn người tu hành trong huyền môn ngày hôm qua đã giết Hùng Yêu sau đó tới thành Viễn Trị này trợ giúp bước ra để phân cao thấp với hắn một phen.
Tướng sĩ trên thành đã sẵn sàng bày trần, cung đã dựng thẳng, nỏ đã lên dây, tất cả đều nhắm thẳng về phía xa xa kia.
Đại tướng đã xếp thành một hàng trên tường thành.
Ở trong cửa thành cũng có một nhóm tướng sĩ đang đứng.
Trong nhóm tướng sĩ có một đạo sĩ.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng kêu gào của người Tái Bắc ở ngoài thành, bọn chúng phát âm không chuẩn, nhưng rất khó nghe.
"Tiên sinh."
Đại tướng cầm chùy hỏi, lệ khí khắp người.
"Lang Yêu kia hung mãnh, hắn lại có rất nhiều con sói nhỏ trợ giúp, có cần ta thay ngươi ứng chiến không?"
"Không cần. Ngày hôm qua đã bàn xong, sau này nếu như tại hạ rời đi trước, chuyện của yêu ma đều do tại hạ xử lý."
Vẻ mặt của đạo sĩ vẫn rất bình tĩnh.
"Chỉ cần nhờ hai vị giáo úy biết nói tiếng Tái Bắc đi xuống dưới đó với tại hạ là được, có lẽ có thể giúp đỡ."
"Riên sinh phải thật cẩn thận!"
"Mở cửa thành ra đi."
"Mở cửa thành!"
Cửa thành dần dần được mở ra.
Giọng nói của người Tái Bắc ở ngoài thành lập tức ngừng lại.
Chỉ thấy một đạo sĩ trẻ tuổi và một con mèo Tam Hoa cũng đi theo hắn bước ra từ bên trong, sau lưng hắn còn có hai giáo úy và một đội quân sĩ bước ra cùng hắn.
Người Tái Bắc trợn tròn mắt nhìn chằm chằm.
Điều kỳ lạ là lúc nãy, khi cửa thành còn chưa mở, tên người Tái Bắc này không ngừng kêu gào đủ kiểu, nói năng vô cùng dơ bẩn, nhưng cửa thành vừa mới mở ra, nhìn thấy Tống Du, hắn bỗng trở nên rất lịch sự, hắn ngồi trên ngựa nhìn Tống Du rồi hỏi.
"Ngươi chính là đạo sĩ của Đại Yến ngày hôm qua đã tập hợp đá thành người, giết chết Hùng tướng quân của chúng ta à?"
"Chính là tại hạ."
"Tướng quân Bá Lai cũng chết trong tay ngươi à?"
"Là ý kiến của tại hạ."
"Hôm qua, ngươi chỉ làm tổn thương Hùng tướng quân, không làm tổn thương dũng sĩ của ta, ta liền biết ngươi tới đây vì yêu quái, hôm nay Lang tướng quân cố ý tìm tới ngươi để khiêu chiến, ngươi có dám ra khỏi thành quyết chiến với hắn không?"
"Đương nhiên có thể."
Tống Du ngẩng đầu lên trả lời hắn, sau đó ngừng lại một lát.
"Nếu như sau khi ta thắng thì sao?"
"Sau khi ngươi thắng? Có ý gì?"
"Sau đó còn có những tướng quân khác nữa không?"
"Ngông cuồng."
Ngưới Tái Bắc thúc ngựa, sau đó trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận