Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 944: Xà Tiên Cảm Thấy Thế Nào?

Giống như Thái thần y đã gặp phải bao phen trắc trở.
Một lần là trời mưa lớn, nhà tranh bị mưa gió phá huỷ, đây vốn là một hiện tượng thiên nhiên bình thường. Một lần khác là địa long trở mình dẫn tới hiện tượng đất đá trôi, đây chắc chắn không thể là cơn địa chấn do thần linh cố ý gây ra chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy, phải là thần linh có pháp lực không tệ tốn không ít công sức mới có thể tạo nên trận địa chấn cấp bậc như vậy.
Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói chuyện gần đây nhất.
Đồ đệ của Thái thần y bị rơi xuống nước, y kinh ướt nhẹp, lúc mang ra phơi nắng, nếu không bị gió thổi thì chính là sóng hoặc lốc xoáy dâng trào trên sông, không có mưa gió, không có thuỷ quái làm loạn, thậm chí thuyền cũng không bị đắm, là do đồ đệ này cõng đồ quá nặng lại không có kinh nghiệm ngồi thuyền, nên mới bị trượt chân rơi xuống thuyền. Sau đó cho dù là phơi nắng, lấy đá chặn lại hay chỗ để phơi nắng đều do bọn hắn tự mình lựa chọn.
Cho dù có thần linh cũng chỉ là thổi một trận gió mà thôi.
Một cơn gió núi rất đỗi bình thường.
"Xà tiên cảm thấy thế nào?"
Tống Du dứt khoát hỏi thẳng hắn.
"Năm đó loạn lạc, ta và tổ sư của ngươi đã gặp gỡ rất nhiều thần linh. Sau khi giúp đỡ tên phàm nhân kia xây dựng Đại Yến, ta cũng có không ít cơ hội trở thành thần, sau này triều đình lại ban cho ta danh hiệu xà tiên, cũng có thể xem như là một địa thần. Ít ra khi thiên cung nhìn thấy ta cũng sẽ không làm khó ta như những yêu quái tầm thường khác, còn có người tới tế bái."
Xà tiên thong thả nói, sau đó hắn bật cười.
"Những năm gần đây, điều ta thông suốt nhất giữa nhân gian với thần linh chính là bách tính của Đại Yến quả thực thiếu sự sùng bái chân chính với thần linh."
Tống Du nghe vậy, nét mặt cứng lại.
Với cách nhìn của Tống Du, đương nhiên hắn nghe ra được...
Trông xà tiên có vẻ như đang tuỳ ý nói chuyện, thậm chí nửa đầu câu hắn toàn nói tới những chuyện không đâu. Thực ra, hắn chỉ vừa mới nói vài câu đã nói rõ ràng bản chất của sự việc.
Bách tính Đại Yến thiếu mất sự sùng bái vốn có từ sâu trong nội tâm về đức hạnh của thần linh, loại sùng bái này, có lẽ chỉ có được nhiều nhất trong thời điểm trở thành thần của một vài thần linh.
Vậy thứ sùng bái đó là gì?
Gần đây thì chính là giống như Hà Tương, mấy chục năm trước, lúc thiên hạ gặp nguy cấp, đời sống bách tính khó khăn, hắn đã mang giống lúa tốt của phương Đông tới, còn đưa ra diệu kế trả đất lại cho dân, giải quyết mối hoạ cho người dân. Mặc dù hắn tự biết việc làm của bản thân đã khiến cho nhiều người giận dữ, không có kết quả tốt, nhưng vẫn vô tư chịu chết. Trước khi hắn chết, đã có một bài hát được hát khắp nơi từ Bắc tới Nam, mãi tới bây giờ, nó vẫn được rất nhiều quan viên treo trên miệng để thúc đẩy bản thân, hoặc giả vờ mình luôn một lòng vì dân. Bách tính quả nhiên cũng không phụ lòng hắn, tự phát xây miếu cho hắn, giúp hắn được đứng vào hàng ngũ tiên ban, sự sùng bái với hắn năm đó chính là loại sùng bái này.
Tuy nhiên, theo chuyển động của dòng thời gian, cuối cùng, người đời cũng sẽ từ từ quên đi công lao của hắn, con người đã quen với những đồ vật do hắn mang tới ở bên cạnh mình, bởi vì khi còn người sinh ra những thứ đó đã có sẵn nên mới có cảm giác trước giờ chúng vẫn là như vậy.
Cho dù người đời sau có đọc được những điều này trên sách hay nghe người khác kể lại chuyện của hắn, mặc dù cảm thán trong lòng, nhưng cảm giác của bọn hắn vẫn thua xa những người được hắn tự mình cứu thoát khỏi khổ nạn. Nếu ngẫu nhiên có một người như vậy, lúc người nọ đọc sách có thể cảm nhận rõ ràng sự tài giỏi của hắn, như thể xuyên qua thời không nhìn thấy cảnh tượng năm nào, đây quả thực là điều vô cùng hiếm có, đến thần linh cũng phải vui mừng vì điều này.
Người đời sau thường đi bái thần vào lúc nào?
Đa phần là lúc có chuyện muốn nhờ.
Đạo lý không nuôi thần nhàn rỗi nằm ở điểm này.
Phục Long Quan có thể hiểu sâu sắc vấn đề này, ngay cả Tống Du cũng đã hiểu rất rõ điều đó. Rất lâu trước đó, khi còn ờ Hủ Châu, hắn từng dạy một tiên sinh dân gian lợi dụng thần tiên để trừ tà diệt yêu. Lúc ở thảo nguyên Ngôn Châu, hắn cũng từng chỉ điểm cho một đám quỷ nên tạo phúc cho dân để mưu cầu vị trí âm thần, địa thần.
Thần linh dựa vào dân chúng để tồn tại, nhưng thực tế, mối quan hệ giữa hai bên là lợi dụng và giúp đỡ lẫn nhau.
Kiểu quan hệ như vậy có một điểm bất lợi đó chính là thường xuyên bị mất cân bằng.
"Có câu nói không có việc gì sẽ không lên điện Tam Bảo, đa số con người trên đời, thường khi có việc gì đó cần nhờ vả mới đi dâng hương cho thần linh. Cầu thần, bái Phật, xin chữ cũng vì ý nghĩa như vậy. Cho dù là những người bái thần định kỳ, đa phần bọn hắn đều muốn cầu xin thần linh giúp đỡ hoặc phù hộ, nếu không thì chính là sợ bản thân không cung phụng đủ, thần linh sẽ ghi hận, trách móc, bản chất của việc tôn sùng không phải tôn kính thần linh, mà là tôn sùng pháp lực và sự thần thông của thần linh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận