Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 968: Chính Sự

"Suỵt, suỵt..."
Quan viên trẻ tuổi hơn im miệng, bĩu môi với quan viên lớn tuổi hơn ở phía trước.
Quan viên lớn tuổi hơn bước lên trước quan sát.
Hắn đọc sách tới hoa cả mắt, nhìn không rõ ràng, chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng hai nữ tử thướt tha ở phía trước.
"Ai da hiền đệ à, nói chính sự với ngươi đây, ngươi nói ngươi xem, phải khi nào mới không bị sắc đẹp..."
Hắn đè thấp giọng xuống nói, lúc hắn nói chuyện, người đi xuống núi càng lúc càng tới gần, dần dần trở nên rõ ràng trong tầm mắt hắn, dáng người thướt tha ấy, dung mạo xinh đẹp ấy, khí chất thoát tục ấy, cho dù hắn đã bước vào độ tuổi không còn hứng thú với sắc đẹp vẫn không khỏi sững sờ, lời vừa nói ra một nửa cũng nuốt lại vào trong bụng.
Nữ tử không hề chớp mắt, từ từ đi qua bên cạnh bọn hắn.
Thị nữ bên cạnh nữ tử vẫn đang cười hì hì, nàng quay đầu lại nhìn bọn hắn một cái, như thể muốn câu hồn phách của bọn hắn.
Bóng dáng hai người dần dần mờ đi.
Thế nhưng dung mạo, dáng người và khí chất của các nàng vẫn còn đọng lại trong mắt của quan viên, bọn hắn cảm thấy các nàng không phải người phàm, mà là tiên ở trên trời, nếu so sánh nhan sắc, tất cả mọi người trên thế gian này chỉ là bụi đất.
"Huynh trưởng! Huynh trưởng!"
Lúc quan viên tỉnh táo lại, hai người nọ đã đi xa từ lâu, đã xuống chân núi.
Xe ngựa và xa phu của Vãn Giang cô nương vẫn đang chờ ở bên dưới, Tống Du và ngựa Tảo Hồng của Tam Hoa nương nương cũng đang chờ ở đây, thế nhưng bên cạnh lại có thêm mấy con ngựa, con la, là của người dâng hương mang tới.
Chỉ thấy thị nữ chui vào trong xe ngựa, nàng lấy một cái hộp gỗ màu đen phong cách cổ xưa ra, vừa mở hộp vừa nói với xa phu.
"Bỏ đi, bỏ đi, ta phát hiện ra không cần ngươi đánh xe nữa, dù sao chúng ta đều ngồi ở bên ngoài, hơn nữa ta cảm thấy đánh xe cũng rất vui, ngươi vào trong nghỉ ngơi đi..."
Nói xong nàng mở chiếc hộp ra hướng về phía xa phu.
Xa phu không nói lời nào, dường như hắn cũng không biết nói chuyện, chỉ xoay đầu quan sát xung quanh, thấy không có ai nhìn sang bên này, bèn phùng một tiếng nổ ra một luồng khói trắng, sau đó biến thành một con ếch xanh.
"Soạt!"
Ếch xanh liền nhảy vào trong hộp.
Một loạt hành động đó khiến Tam Hoa nương nương vô cùng tò mò, nó đứng thẳng người dậy, rướn cổ lên, nhìn chằm chằm ếch xanh ở trong hộp.
"Ầm!"
Chiếc hộp đóng lại, sau đó tuỳ ý bị ném vào trong thùng xe.
Vãn Giang cô nương vẫn đứng ở bên cạnh chiếc xe, tư thế ưu nhã, cười nói với đạo sĩ.
"Đạo trưởng có nghe thấy lời trò chuyện của hai vị đại nhân kia không?"
"Nghe thấy."
"Không phải có người mang huyết hải thâm thù, tìm tới mấy lão đại nhân kia báo thù, nhưng lại không dám làm theo vị Kinh Lôi Kiếm Thánh kia, đường đường chính chính để lại tên tuổi, không muốn bị người khác phát hiện ra nên mới bắt chước yêu quái chúng ta đấy chứ?"
"Ai mà biết được chứ?"
"Các đại quan triều đình cáo lão hồi hương quả thật không giống như người trong giang hồ, không dám để lại tên tuổi cũng là lẽ đương nhiên."
Vãn Giang cô nương lắc đầu.
"Chỉ là có không biết nhiêu chuyện yêu ma quỷ quái trên thế gian này đều do con người làm ra, cũng vì thế mà danh tiếng của loại yêu chúng ta cũng bị huỷ hoại..."
"..."
Tống Du không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi nàng biết được điều này.
Trước đây, nàng và Ngô nữ hiệp đều làm việc cho Trường Bình công chúa, hơn nữa việc hai người làm cũng tương tự nhau, đều là điều tra tin tức và thu thập tin tình báo, chỉ là con đường và phương hướng của hai người khác nhau mà thôi, nên việc đại yêu này có vài phần hiểu biết về Ngô nữ hiệp cũng là lẽ đương nhiên, ngẫm lại có lẽ Ngô nữ hiệp cũng biết không ít về nàng.
"Đạo trưởng yên tâm, Vãn Giang là yêu, không phải con người, bây giờ đã khôi phục tự do, không quan tâm tới chuyện nhân gian nữa, Vãn Giang sẽ không nói chuyện này ra ngoài, ngẫm lại trên thế gian này, cũng chẳng có mấy người biết được chuyện này."
"Huống chi chúng ta cũng biết nữ tử giang hồ kia có duyên với đạo trưởng, chủ nhân lại kính trọng đạo trưởng như vậy, sao có thể làm ra chuyện đạo trưởng không thích được chứ?"
Thị nữ cười hì hì nói.
"Người đó cũng có chút bản lĩnh, ngẫm lại cho dù có người nhìn ra mấy lão đại nhân kia không phải bị yêu quái giết chết cũng không thể tra tới nàng ta."
"Hai vị, chúng ta vẫn nên khởi hành thôi."
"Đạo trưởng ghét bỏ chúng ta nhiều lời ư?"
"Mới chỉ như vậy mà đã cảm thấy nhiều lời rồi à? Chúng ta đã rất yên tĩnh rồi, ngẫm lại, có lẽ đạo trưởng vẫn chưa rõ tính cách của hồ ly..."
"..."
Đạo sĩ im lặng đặt túi ống lên trên lưng ngựa, hắn vỗ vào con ngựa, an ủi cho sự vất vả của nó, sau đó lập tức chống gậy trúc đi lên phía trước, con ngựa và con mèo đều lập tức đi theo hắn, chỉ là con mèo liêp tiếp quay đầu lại, dùng ánh mắt rất tò mò và mới lạ nhìn về phía hai người ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận