Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 114: Mùi Vị Cũng Hơi Tanh

Thư sinh cười nói:
"Ta có một biểu đệ bình thường rất thích mong ta kể chuyện, loại mà đệ ấy thích, là câu chuyện càng lớn, thần phật càng nhiều, pháp lực của nhân vật trong truyện lại càng cao, những cái khác không quan tâm đến, đệ ấy cảm thấy hứng thú, có điều ta lại không thích lắm."
Tống Du vừa nghĩ đã biết, vị thư sinh này nghĩ hắn ở Linh Tuyền cũng nghe qua Phục Long quan, nên mới cố ý kể câu chuyện có liên quan đến Phục Long quan.
"Túc hạ không cần kể chuyện liên quan đến Phục Long quan nữa."
"Tiên sinh thích nghe loại nào?"
"Loại thú vị."
"Thế vừa rồi coi như ta kể phí công rồi, ta bù lại cho tiên sinh một chuyện khác vậy!"
"Không đến mức ấy."
"Tiên sinh không cần khách sáo, nếu tại hạ đã muốn biên tập nó thành sách, thì sao có thể thiếu một hai câu chuyện, bước ra khỏi cửa, những người gặp được đều là người lạ, vẫn nên phóng khoáng một chút mới tốt."
"Có lý."
Tống Du không ngăn hắn nữa, chỉ nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô gái nhỏ vừa ở trên thuyền quẫy nước, vừa nghe chuyện của bọn họ, bỗng nhiên, cô bé bị ánh sáng trong nước hấp dẫn, cô bé nhoài ra mạn thuyền muốn ghé sát lại xem.
Mà bên dưới nước có một bóng đen to lớn đang ẩn mình bơi lội.
Tống Du dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành thuyền, sau khi thu hút sự chú ý của cô bé, hắn mỉm cười nhắc nhở cô bé không được chơi dưới nước, cô không yên tâm cho đến khi ngồi xuống lần nữa, rồi liếc nhìn con sông, cái bóng đen đã biến mất.
Trong lúc trò chuyện, con thuyền nhẹ đã vượt qua núi Vạn Trọng. ...
Đi đường xa, thuyền không suốt ngày lênh đênh trên sông mà đêm nào cũng cập bến.
Thỉnh thoảng gặp bến đò hoặc nơi có thể cập bến, người chèo thuyền sẽ hỏi ý kiến và tạm thời dừng lại một chút, Tống Du cũng dẫn ngựa xuống thuyền đi vệ sinh. Thường sẽ có những người phụ nữ bán đồ ăn ở các bến phà, nếu bắt gặp món mình thích thì Tống Du cũng sẽ mua một ít, để tăng thêm chút vị cho miệng.
Người chèo thuyền nói đúng, đồ ăn trên thuyền ăn một hai bữa thì không sao, nhưng ăn nhiều ngày thì sẽ hơi ngàn mà mùi vị cũng hơi tanh, cũng may là Tống Du có mang theo lương khô.
Không để ý, con thuyền đã ra khơi được sáu ngày.
Càng đến gần Long Quận, cảnh sắc hai bên càng thay đổi.
Hai bên bờ sông không có những vùng đất bằng phẳng chật hẹp, toàn những cánh đồng trồng đầy hoa cải, đều là mới nở vào đầu xuân, nhìn qua một mảng vàng óng ánh. Những cơn gió bay nhẹ cuốn theo hương thơm ngọt ngào của hoa cải.
Mà trên vùng đất này có vô số ngọn núi kỳ lạ mọc lên. Khác với những ngọn núi thông thường, nó dốc và nhỏ, giống những cây măng, rất khó để leo lên, mà leo lên cũng không tìm được gì có giá trị. Vô số ngọn núi như thế chắn ngang tầm mắt, nhìn từ xa chúng chồng chất lên nhau, nhiều như rừng, khiến tầm nhìn bị hạn chế.
Nói mấy ngọn núi này là Vương quốc của yêu quái, có khi cũng có người tin.
"Đã đến ranh giới của Long Quận."
Người chèo thuyền vừa chống thuyền vừa nói với hắn:
"Những ngọn núi ở Long Quận đều như thế này, cứ từng đống từng đống, đa số không thể leo lên được, mà trên đó cũng không có đất, người ta chỉ có thể đi đến giữa núi."
"Nhìn rất đẹp mà."
"Mọi người đều khen chúng đẹp."
"Có thể leo lên không?"
"Có thể!"
Người chèo thuyền mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại hay nở nụ cười, hắn rất thích nói chuyện với vị khách này:
"Khách quan nhìn thấy không, huyện An Thanh là nơi ngắm cảnh đẹp nhất, đến nơi hỏi người ta sẽ nói tự nhiên biết nên đi đâu chơi. Nếu khách quan hỏi ta làm sao biết à, haha, hàng năm có rất nhiều quan nhân, đại thi sĩ, đại tài tử đến đây ngắm núi ngắm sông, hầu như đều đi tới An Thanh."
"Cảm ơn."
Tống Du đứng ở mũi thuyền, nhìn sang mạn thuyền.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, chưa kịp lặn xuống đường chân trời đã khuất sau vạn núi măng.
Ánh sáng cuối cùng từ đỉnh núi cao thấp không đều nhau chiếu xuống, vàng nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của ánh sáng, một nửa mặt sông phản chiếu núi non và ánh sáng. Ông lão mặc áo tơi, đội mũ tre chèo thuyền đi về phía trước, nam tử mặc đạo bào đứng ở mũi thuyền, chiếc thuyền nhỏ này một mình băng qua cả dòng sông.
"Tối nay chắc là có thể đến nơi đó."
"Được."
Người chèo thuyền tự chèo chống, thậm chí còn hát vang một bài.
Tống Du nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
''Lão trượng."
"Đang nghe đây!"
"Đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi nhỉ?"
"Khách quan nói đúng, chúng ta tìm chỗ dừng lại đi."
"Trong túi ta vẫn còn một miếng thịt khô, năm trước ăn không hết, mang theo đi đường, nhờ lão trượng nấu, chúng ta cùng ăn nhé."
"Được thôi!"
Vì vậy, giữa vạn ngọn núi, trên sông Liễu, dưới ánh sáng chạng vạng, lại có một làn khói bếp.
Khoảng hai ba giờ sau.
Thư sinh mấy ngày không gội đầu, tóc hơi bết, nhưng hắn vẫn tràn đầy sinh lực, dùng đũa gắp một miếng thịt khô trong bát.
Thịt khô nửa nạc nửa mỡ, ba chỉ năm lớp, dưới ngọn đèn dầu nhìn thấy phần mỡ vàng óng, trong suốt như pha lê, óng ánh trên đôi đũa. Nhanh tay cho vào miệng, không hề có vị béo mà ngập tràn vị thịt, hoà quyện với mùi thơm của tùng bách, rất vừa miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận