Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 155: Đuối Lý

"Tam Hoa nương nương."
"Meo?"
"Đừng vắt chéo chân, đi thôi."
"Ừm..."
Mèo Tam Hoa lập tức đứng dậy, đi theo hắn.
Trần chưởng môn nhìn Tống Du rời đi, bình phẩm một lúc mới thu lại ánh mắt, không nhịn được nhìn về phía Ngô nữ hiệp:
"Giang hồ gặp lại cũng là hữu duyên, huống chi là những kỳ nhân, sao ngươi không giữ người ta lại ăn một bữa cơm tối? Nếu truyền ra ngoài còn khiến người khác tưởng rằng Tây Sơn phái chúng ta keo kiệt tiền cơm, không hiểu đạo tiếp khách."
"Chưởng môn nghễnh ngãng."
Ngô nữ hiệp tỏ vẻ cung kính chắp tay:
"Ta đã mời ở lại nhưng người ta có việc nên không thể ăn cùng chúng ta."
"Chê đồ ăn của chúng ta không ngon sao?"
"Hắn nói ngày hôm qua đạo trưởng trong đạo quan đã lên núi hái mấy cây nấm, sáng nay đã nói với hắn, bảo hắn về sớm ăn nấm."
"Nấm Sơn Ma? Hầm canh gà, quả thực ngon hơn so với chúng ta, nếu nấu canh trứng đậu hũ thì cũng không khác biệt lắm, còn nếu xào không thì sẽ kém chúng ta một chút."
Trần chưởng môn lắc lắc xương sống cổ của mình, thản nhiên nói:
"Nhưng đã đồng ý thì không nên hắt nước vào người ta."
"Ta cũng nói vậy."
"Hắn ở đạo quan? Trong thành cũng có đạo quan sao?"
"Đạo quan ở ngoài thành."
"Ngoài thành chỉ có một Tẩu Giao Quan."
"Có lẽ là vậy."
"Tẩu Giao Quan cũng không dễ ở nhờ."
Ánh mắt Trần chưởng môn lóe lên mấy lần, ngẩng đầu nhìn con én đang bay lượn không ngừng trên bầu trời, nhưng điều thần kỳ là vị tiên sinh kia đã đi xa, con én giống như đang bay theo hướng đó.
"Dật Châu Linh Tuyền huyện..."
Trần chưởng môn không khỏi âm thầm lắc đầu.
Từ mười năm trước, sau khi say mê tu đạo, hắn ta đã kết giao với không ít cao nhân ở Dật Châu, mỗi người đều có một quan điểm riêng, lúc mới quen biết thì cảm thấy như là thần tiên, ở chung một thời gian dài thì nhận ra đều là người thường, cũng không biết ở Dật Châu còn có một cung quan khó lường như vậy.
Sau khi trở về chắc phải đến ghé thăm một chút.
Lúc này, bên tai vang lên một giọng nói:
"Đạo quan nào lại không dễ ở nhờ?"
"Gần như vậy ngươi muốn hù chết ta sao?"
"Ta mang cho ngươi một cái ghế..."
"Tóm lại là không tiện ở nhờ, trước kia sư tổ nhà ngươi cũng xin tá túc nhưng không được."
"Lai lịch của đạo quan kia như thế nào?"
"Ai biết được có lai lịch thế nào? Người ta đã ở đây mấy trăm năm rồi, chúng ta mới đến được mấy năm?
Trần chưởng môn trả lời:
"Nhưng đạo quan kia cũng có bản lĩnh, ta nhớ hồi ta còn trẻ, các nhà trọ trong thành ít hơn bây giờ một chút, rất nhiều giang hồ hảo hán cũng chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngủ qua đêm, có vài người đến Tẩu Giao Quan tá túc, cho rằng người khác sẽ cho hắn mặt mũi nhưng sau đó lại bị từ chối, trong lòng cảm thấy không thoải mái nên làm ầm ĩ một lúc, hoặc nói vài câu không dễ nghe, về sau đều phải chịu khổ. Hiện tại đạo quan đã đổi chủ nhưng vẫn không thích cho người khác ở nhờ."
"Chịu khổ là sao?"
"Bọn họ không thể không biết xấu hổ mà nói ra."
"Vậy sau đó không có ai tìm tới cửa nữa sao?"
"Bản lĩnh kém thì không dám tìm tới, bản lĩnh lớn thì muốn giữ thể diện."
Trần chưởng môn vừa đi vừa nói.
"Bản thân mình đuối lý, nếu làm lớn chuyện không phải là chọc cười quần chúng giang hồ sao?"
"Có đạo lý..."
"Ta thấy vị tiểu tiên sinh này rất có bản lĩnh, lời nói tín nghĩa, hơn nữa hai chữ tín nghĩa này, nhìn cả thiên hạ cũng có người có được, lại còn là đồng hương, nếu ngươi và hắn hữu duyên, có thể kết giao làm bằng hữu."
Trần chưởng môn nói đến đây thì trầm ngâm suy nghĩ, lại lắc đầu:
"Nhưng ngươi đã quyết định đi Trường Kinh, suy nghĩ một lát thì về sau sẽ rất hiếm khi gặp."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Nữ tử cười, cũng không nói gì thêm.
Người giang hồ có tính cách phóng khoáng, thoải mái kết giao bằng hữu, hợp ý là được nhưng nếu muốn ly biệt, sẽ không giống như văn nhân, lưu luyến không rời.
Mọi người phái Tây Sơn cũng đang đi ra ngoài.
Người giang hồ bước chân nhanh, Tống Du thì chậm hơn, bọn họ đi không xa, có thể nhìn thấy loáng thoáng hai bóng dáng một lớn một nhỏ, chỉ là không biết từ lúc nào, bên cạnh họ lại xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, mặc trang phục đen trắng như chim én, xa xa nhìn không rõ nhưng vẫn cảm nhận được khí chất thanh thoát.
Chỉ là đưa tay chống thắt lưng, bước đi không được tự nhiên.
Giống như đang bị thương ở chỗ nào. ...
"Không đau..."
"Đa tạ tiểu hữu."
"Nên vậy..."
Thiếu niên nói xong thì lấy một chiếc bình nhỏ màu trắng từ trong ngực.
Một cái bình ngọc trắng rất nhỏ, được chế tác rất tinh xảo, có một sợi dây gai mỏng buộc quanh cổ chai, quấn thành vòng tròn, thuận tiện cho móng vuốt của chim én nắm lấy. Hơn nữa, lúc trước nó bay lượn trên bầu trời cũng không giữ bình ngọc trắng trong móng vuốt, sau khi hóa thành người mới chạy xuống theo con đường mòn trên núi Mã Đề, có lẽ nó đã bỏ nó ở đường núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận