Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 719: Bổ Đầu

"Thế nhưng điều này chỉ có thể trị ngọn, không thể trị gốc."
"Hả?"
"Cho dù tại hạ có thiết lập phong ấn ở đây, thế nhưng cũng không thể duy trì lâu dài, nếu các vị muốn tồn tại lâu dài trong trời đất này, lại không muốn đi thành quỷ âm phủ ở phương Nam, thì phải làm nhiều chuyện tốt mới được."
Tống Du nói.
"Các vị là những tướng sĩ bảo vệ đất nước, vốn đã chiếm ưu thế, nếu có thể nhờ vào đức hạnh và hành động tốt của mình mà nhận được sự công nhận của dân chúng, triều đình thừa nhận, trở thành âm thần được thừa hưởng hương hoả, đương nhiên cũng có thể tồn tại lâu dài."
"..."
Đám quỷ nghe vậy đều vô cùng ngạc nhiên.
Chúng vốn chỉ không muốn bị Thiên Lôi đánh chết, nhưng chúng không thể ngờ được rằng, theo như lời của tiên sinh, nhưng âm hồn như bọn chúng vậy mà cũng có một ngày có thể tiến thêm một bước trở thành thần linh.
Bọn quỷ sao có thể không ngạc nhiên cho được?
"Chúng ta nào dám hy vọng xa xôi..."
"Ha ha, các vị chớ nên xem nhẹ bản thân, cũng chớ nên coi trọng âm thần, địa thần quá mức."
Tống Du cười nói.
"Ngôi miếu Thành Hoàng ở Trường Kinh kio, dưới trướng của Thành Hoàng trong miếu là mấy vị quan võ, lúc còn sống, bọn hắn chẳng qua cũng chỉ là những quan võ làm đúng chức vụ của mình trong kinh thành hoặc có đức hạnh trong dân gian mà thôi. Chức quan và công lao của các vị đều không thua kém bọn hắn, tại sao lại coi nhẹ bản thân như thế?"
Đám quỷ đưa mắt nhìn nhau, lập tức chắp tay nói.
"Mong tiên sinh chỉ điểm!"
"Nghe nói hiện tại ở phương Bắc rất rối loạn, thường xuyên có yêu quỷ làm loạn, phần lớn là những tiểu yêu tiểu quỷ."
Tống Du nói với bọn chúng.
" Mặc dù các vị thành quỷ chưa lâu, nhưng rất có bản lĩnh, nếu như các vị có thể bảo đảm an toàn cho nơi này, giúp cho dân chúng ở nơi này không bị những tiểu yêu, tiểu quỷ kia làm hại cũng là một chuyện tốt, nếu như các vị có thể được dân chúng kính trọng và cung phụng, được quan phủ sắc phong, không phải lại là một chuyện tốt khác ư?"
Đám quỷ lập tức có cảm giác như mở ra một kiến thức mới.
Bọn chúng với mới thành quỷ, lại chưa từng tiếp xúc với thần linh và đạo pháp, không biết còn có thể làm như vậy.
Suy xét tỉ mỉ, dường như thực sự có thể làm như vậy.
Lúc còn sống, không phải Thành Hoàng là người phàm ư?
Lúc trước, không phải Chu Thiên Lôi cũng chỉ là một bổ đầu ư?
Không phải những quỷ sai kia vốn là quỷ ở nơi này ư?
Lúc đám quỷ nhìn lại Tống Du lần nữa, ánh mắt của chúng đã có sự thay đổi.
Bọn chúng vốn chỉ muốn "tiên nhân" giải thích rõ ràng cho mình, bảo vệ quỷ mạng, sau đó chúng lại được "tiên nhân" giúp đỡ, đó đã là một niềm vui ngoài ý muốn, bọn chúng thậm chí còn cảm thấy mừng rỡ như điên. Thế nhưng bọn chúng hoàn toàn không ngờ rằng, bọn chúng còn có thể gặt hái được thu hoạch như vậy.
Nếu như thật sự có thể thành thần, được loại người tôn kính và cung phụng, chẳng lẽ bọn chúng lại không tốt hơn việc ở lại nơi này làm quỷ không ngừng lo lắng sợ hãi hay sao?
Có con quỷ nào có thể từ chối sự mê hoặc như vậy?
Nhất thời, ánh mắt của đám quỷ đều nóng lên.
"Đa tạ tiên nhân!"
"Chúng ta chắc chắn sẽ làm theo."
"Đại ân của tiên nhân."
"Chúng ta nên báo đáp ra sao?"
Cho dù người ở trước mặt có phải là tiên nhân hay không, tiếng gọi tiên nhân bây giờ đều là lời thành tâm thành ý của bọn chúng. ...
"Chẳng qua cũng chỉ là vài câu nói, hà cớ gì phải nhắc tới ân tình và báo đáp? Lúc còn sống, các vị đều là những người bảo vệ đất nước, nếu sau khi chết đi có thể tiếp tục bảo vệ sự yên bình của một phương, vậy tại hạ nên thay mặt dân chúng nói lời đa tạ các vị mới đúng. Nếu các vị thật sự nhờ vào điều này mà có thể trở thành thần, vậy cũng là do các vị vất vả có được, không liên quan gì tới tại hạ."
Tống Du bật cười, sau đó đứng lên.
"Tại hạ lại đi dạo một lượt thành Viễn An đã."
"Tiểu nhân đưa tiên sinh đi."
Đám quỷ đồng loạt đi theo, giới thiệu cho hắn.
Sau khi đi dạo tỉ mỉ một vòng trong thành, boin quỷ mới lũ lượt tản đi, lúc này, Tống Du, con mèo và con ngựa cũng đã về lại vị trí ban đầu, là chỗ ở của vị tướng quân trong thành lúc trước, đêm nay, Tống Du định sẽ qua đêm ở đây.
Lúc này, bên cạnh hắn chỉ còn lại một con quỷ, chính là Đường An.
Tống Du vừa hay có chuyện hỏi hắn.
"Lúc trước, nghe tướng quân nói, sở dĩ lần này người Tái Bắc tới xâm chiếm là bởi vì có sự tham gia của yêu quỷ?"
"Nghe người đưa thư hay lui tới ở biên giới và Thảo Đầu Quan nói, trong quân đội của người Bắc Tái có yêu quỷ giúp đỡ bày trận."
Đường An có sao nói vậy.
"Không biết bọn chúng tìm được yêu quỷ ở đâu ra, đã vậy bọn họ còn giúp đỡ người Tái Bắc chiến đấu, nếu không phải như vậy, chỉ sợ người Tái Bắc cũng không dám đánh xuống phía Nam."
"Đám yêu quỷ đó có lợi hại không?"
"Tại hạ cũng không rõ lắm, tuy nhiên theo lời của người đưa thư, chắc chắn bọn chúng không thể so được với mấy vị yêu vương kia."
Đường An nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận