Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 972: Đi Tới Gần Tư Quận

Tư Quận quả thật rất vắng vẻ.
Mặc dù nơi này chính là Phong Châu, đoàn người không ngừng đi về phía Nam, cách Tư Quận ngày càng gần, nhưng khi hỏi người đi đường về Tư Quận, mọi người đều nói không biết. Cho dù biết, đa phần cũng chỉ biết phương hướng đại khái, không biết đi thế nào.
Ở ven đường cũng có rất ít bia đá chỉ đường.
Điều này quả thực đã làm khó chim én.
Mỗi lần cần hỏi đường, nó lại phải xoắn xuýt hồi lâu, âm thầm tự luyện tập trong đầu mấy lượt, cứ như thế, mỗi lần hỏi đường, nó đều cầu nguyện trong lòng chỉ cần hỏi một lần sẽ hỏi được.
Cuối cùng cũng đã dần dần đi tới gần Tư Quận.
Đường bộ đã đứt đoạn, phải đi một đoạn đường thuỷ.
Nhưng cũng chỉ là một đoạn rất ngắn mấy chục dặm mà thôi, xuôi theo dòng nước đến thẳng Tư Quận.
Thị nữ mời xa phu ra khỏi chiếc hộp, bảo xa phu lên ngựa đi theo đường khác tới Nghiêu Châu, sau đó đoàn người phải chờ 2 ngày ở bến thuyền mới đợi được người lái thuyền tới.
Phí thuyền tổng cộng là mấy chục văn tiền.
Tống Du mang theo ngựa lên thuyền, xuôi dòng mà đi.
Hai bên đa phần là núi thấp, thảm thực vật tươi tốt và đa dạng, không có bao nhiêu phong cảnh, càng không thể so với phong cảnh ở hai bên bờ sông Liễu Giang, ngược lại, Ẩn Giang ở bên dưới chiếc thuyền lại rộng và sâu hơn Liễu Giang, nước sông xanh thẳm, nếu như bầu trời ngày nắng phản chiếu xuống, trông sẽ càng xanh hơn mấy phần, phản chiếu cả tầng mây, cũng rất đáng để chiêm ngưỡng.
Tống Du đứng ở mép thuyền, nhìn chằm chằm dòng nước tới xuất thần.
Bên trái là một con ngựa đang đứng cùng hắn, bên phải là một con mèo đang nằm trên mép thuyền, nó cũng đang cúi xuống nhìn chằm chằm dòng nước tới xuất thần, nhưng lại là đang nhìn xem đạo sĩ đang nhìn gì.
Người lái thuyền đang chèo thuyền ở phía sau.
Ẩn Giang quả thật không có thuỷ thần.
Nhưng lại có yêu khí nhàn nhạt.
Có tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, một bóng người tuyệt sắc đi tới bên cạnh hắn, sóng vai đứng cùng hắn, tư thái ưu nhã, đối phương cũng cúi xuống nhìn dòng nước, sau đó quay sang nhìn hắn.
"Đạo trưởng đang nhìn gì thế?"
"Không có gì."
"Nghe nói Ẩn Giang vốn cũng có thuỷ thần, năm đó, Ẩn Giang cũng được coi là một trong hai dòng sông lớn nhất trong số các sông ở Trung Nguyên, vị thuỷ thần đó cũng khá lợi hại, chỉ tiếc rằng hắn không phải con người."
Vãn Giang cô nương cúi đầu xuống nói.
"Mặc dù thiên cung e ngại thực lực và tín ngưỡng của hắn trong dân gian, thừa nhận hắn là chính thần, thế nhưng sau này lại phế bỏ hắn, sau đó cũng đã phong rất nhiều thuỷ thần, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một vị quản lý một vùng, mỗi vị cũng chỉ quản lý một khúc, không có vị thuỷ thần nào có thể quản lý toàn bộ Ẩn Giang."
"Thì ra là vậy."
Lúc này, giọng nói của người lái thuyền truyền tới từ phía sau.
"Các khách quan chớ vội, sắp tới Tư Quận rồi."
Nghe vây, Tống Du liền quay đầu lại, ánh mắt của hắn quét qua gương mặt của nữ tử, nhìn về phía người lái thuyền, nhân tiện hỏi.
"Thuyền gia lái thuyền ở đây, việc làm ăn có tốt không?"
"Nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, phải dựa vào may mắn, bình thường những khách quan tới thẳng Nghiêu Châu, mới kiếm được một chuyến tiền đò, cũng đủ ăn được một tháng."
Người lái thuyền vừa chèo vừa cao giọng nói.
"Những khách quan chỉ tới Tư Quận giống như các vị cũng không kiếm được nhiều lắm."
"Thuyền gia đã nghe tới thuỷ thần dưới nước bao giờ chưa?"
"Thuỷ thần? Hình như đã từng nghe nói tới ở những quận huyện khác, hình như là ở đoạn phía trước, còn cả đoạn phía sau nữa cũng có nghe nói tới, nhưng đều không giống nhau, ở bên này lại không có."
"Tại hạ từng nghe nói một chuyện."
Tống Du nói với nhà thuyền.
"Nghe nói rất lâu về trước, Ẩn Giang có một vị thuỷ thần, kết quả trong lúc vô ý đã di chuyển thứ gì đó, nên bị trên trời trục xuất, nhà thuyền đã làm việc trên con sông này cả nửa đời, không biết đã từng nghe tới chuyện này chưa?"
"Ồ..."
Nghe vậy, người lái thuyền từ từ hít vào, hắn vừa lộ ra vẻ mặt suy ngẫm, giống như đang suy nghĩ rất khó khăn, sau đó liền nói.
"Cũng có chút ấn tượng, hình như đã từng nghe nói, chỉ là khách quan bỗng nhiên hỏi như vậy, tiểu nhân nhất thời không nghĩ ra đã từng nghe nói lúc nào, ở đâu, có lẽ nghe từ trong lời của một khách nhân nào đó trong một chuyến thuyền nào đó."
"Trịnh Khê?"
"Ồ, hình như từng nghe kể ở đây! Tại sao khách quan lại biết?"
"Nghe người khác nói."
Tống Du trả lời hắn, sau đó hỏi tiếp.
"Thuyền gia còn nhớ được gì không?"
"Không nhớ nổi."
Người lái thuyền vội vàng lắc đầu.
"Chẳng qua Trịnh Khê cách nơi này không xa, nếu như khách quan xuôi chiều con sông này đi xuống sẽ nhanh chóng tới được Phong Châu, đi thêm 300 dặm đường thuỷ chính là Trịnh Khê, nếu khách quan đi bằng đường bộ từ Tư Quận sẽ rất khó đi, hầu như không ai đi bằng đường bộ cả, hình như cũng chưa từng nghe nói ở Tư Quận có đường đi tới Nghiêu Châu..."
"Như vậy à."
Tống Du gật đầu, sau đó tiếp tục thỉnh giáo.
"Không biết thuyền gia đã nghe tới huyện Ẩn Nam của Tư Quận bao giờ chưa?"
"Ẩn Nam? Nghe qua có vẻ như ở phía Nam của Ẩn Giang."
Người lái thuyền lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận