Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 241: Báu Vật

Thôi Nam Khê nói:
"Thôi mỗ đã từng thấy trong sách cổ và tranh tường rằng hàng nghìn năm trước con người dệt vải và làm ruộng như thế nào, , nhưng tiên sinh nếu nói về những tri thức đã thất truyền từ hàng nghìn năm trước đến nay thì quả thực có rất nhiều."
"Quả nhiên Thôi công học vấn phong phú."
"Tại hạ không dám nhận."
"Nhưng con người của vài trăm năm sau, ngàn năm sau sao lại biết được hiểu được cách nói chuyện, dệt vải, làm nghề y, làm ruộng, chiêm tính, bói toán , mọi việc của chúng ta hiện tại chứ?
"Ý của tiên sinh là nói..."
"Tại hạ chưa từng nghe nói đến một cuốn sách vĩ đại nào có thể chứa đựng đủ loại kiến thức, để thế hệ tương lai biết được bức tranh toàn cảnh về thời đại chúng ta... Nếu có một cuốn sách như vậy, nó sẽ được các thế hệ tương lai coi như báu vật."
"..."
Thôi Nam Khê dừng bước, rơi vào trầm tư.
Một cuốn sách như vậy hẳn phải là một cuốn sách hay, không cần thần đến chỉ bút hay một bàn tay khéo léo như làm thơ, viết văn mà chỉ cần có kiến thức về vạn vật, tình cờ lại là sở trường của hắn. Chỉ là một cuốn kinh điển lớn như vậy không thể một người hoàn thành được, không chỉ cần nhiều người mà còn cần sự hỗ trợ của hoàng quyền.
May mà hiện tại Đại Yến rất coi trọng kinh tế và văn hóa, nếu tự mình viết một lá thư khuyên nhủ, có thể sẽ được thánh thượng chấp nhận.
Nếu cuốn sách này tồn tại từ hàng trăm năm trước thì những thứ còn sót lại trong những năm chiến tranh sẽ không bị mất đi hoàn toàn.
Nếu cuốn sách này tồn tại từ hàng nghìn năm trước thì con người ngày nay sẽ có thể thấy nó xuyên thời gian và không gian.
"Nhưng hậu thế có thể coi trọng cuốn sách này không?"
"Đã là báu vật, con người tự biết quý trọng."
"Ngộ nhỡ cuốn sách này cũng bị thất lạc thì sao?
"Dù cuốn sách này bị thất lạc, tựa sách và tên Thôi công vẫn sẽ được ghi nhớ trong lịch sử, nhưng sẽ không vang dội như vậy."
"Đa tạ tiên sinh."
Thôi Nam Khê trịnh trọng khom người hành lễ.
Ba người cùng một mèo rất nhanh đã đi đến trước xích sắt.
Trong lòng Thôi Nam Khê lại bắt đầu bồn chồn.
Lúc này, hắn chỉ thấy tiên sinh dừng lại, quay về phía họ và nói: "Chúng ta sắp từ biệt ở đây".
"Cái này..."
Thôi Nam Khê chắc chắn không muốn vậy.
Nếu có khả năng, hắn sẵn lòng thân thiết với vị thế ngoại cao nhân này, mời hắn đến nhà làm khách, đánh đàn thưởng trà, bàn việc tao nhã, nói chuyện tiên đạo trường sinh.
Đang định nói cái gì, hắn bèn thấy tiên nhân đột nhiên đưa tay ra, trong tay có hai viên thuốc, một viên màu xanh nhạt, một viên màu trắng nhạt.
"Khi nãy làm trì hoãn thời gian của hai vị, trong lòng tại hạ vô cùng áy náy, chỉ đành lấy hai viên đan dược để báo đáp. Viên màu xanh nhạt có tên là lập xuân, tặng cho thôi công, nó là giúp tràn đầy sưc sống, mặc dù không thể giúp Thôi công tăng tuổi thọ, cải tử hoàn đồng, nhưng có thể giúp Thôi công có thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, tránh được bệnh tật, tai hoạ."
"Còn viên màu trắng nhạt này, gọi là Vũ thuỷ, có hiệu quả làm dịu vạn vật. Tư công là người luyện võ, mặc dù nó không thể giúp Tư công thân nhẹ như yến, tài nghệ tinh tiến nhưng nó có thể giúp loại bỏ bệnh tiềm ẩn do Tư công để lại, khi luyện võ mệt mỏi thì nó sẽ giúp Tư công hồi phục rất nhanh."
Thực ra hai viên này đều không phải đan dược.
Mà do Linh lực hoá thành.
Mà tác dụng của hai linh lực này còn tốt hơn những gì hắn nói.
Lập xuân là bắt đầu sưc sống của một năm, thực sự không kéo dài tuổi thọ của con người, tuy nhiên, năm nay có rất ít người có thể sống chết một cách tự nhiên, đa số đều chết vì bệnh tật, lập xuân có khiến con người tránh khỏi hầu hết các bệnh tật, chỉ cần họ không gặp tai hoạ khác là có thể sống lâu hơn, không khác gì kéo dài tuổi thọ.
Vũ thuỷ nuôi dưỡng vạn vật, cũng tràn đầy sức sống, đúng là không thể làm cho hiệp sĩ này trở thành cao thủ đứng đầu, nhưng lợi ích của việc nâng cao võ thuật trong tương lai không chỉ là chữa khỏi những căn bệnh tiềm ẩn và hồi phục sau mệt mỏi.
Hai người người vừa nghe xong, đều bất ngờ lại kinh ngạc.
Thôi Nam Khê không nghĩ đêm qua trì hoãn một đêm có gì nghiêm trọng, hắn cũng không hiểu vì sao tiên sinh lại khách khí như vậy, nhưng loại đan dược này thần kỳ như vậy, giống như đan tiên thần dược, phàm nhân làm sao có thể từ chối được?
Tư Nhạc chưa bao giờ nghĩ rằng mình - một người hộ vệ chỉ đi cùng chủ nhân, xuống núi hay lên núi đều được, vốn không có gì khác biệt, lại có thể nhận được món quà hậu hĩnh như vậy.
"Tiên sinh không nên hậu lễ như thế, Thôi mỗ lấy làm thẹn."
"Đa tạ tiên sinh! Đa tạ tiên sinh!"
Lời nói của hai người không giống nhau, nhưng đều nhận lấy đan dược.
"Ta không dám cầu xin sự tha thứ của hai vị, tại hạ chỉ hy vọng có thể bù đắp một phần thời gian đã mất của hai vị." Tống Du lại hành lễ với hai người họ,"Tôi cũng xin sau khi xuống núi hai vị đừng báo tên của ta."
"Đương nhiên rồi! Tiên sinh khách sáo quá, chuyện này vốn là chuyện nhỏ không quan trọng..."
"Tại hạ sẽ không nhắc tên tiên sinh với bất kì ai."
"Đa tạ, sau này có duyên sẽ gặp lại."
Tống Du nói xong thì bước lên dây xích.
Gió đã ngừng nên dây xích yên lặng, bất động.
Bóng dáng đạo sĩ và con mèo nhanh chóng biến mất trong đám mây mù, để lại hai người nhìn nhau, nhưng cả hai đều dần cau mày, có chút khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận