Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 718: Lần Đầu Gặp Mặt

Hắn lại nhìn sang những âm hồn phía sau, từ những tiểu tử trẻ tuổi choai choai tới những lão binh đầu tóc bạc trắng đều có cả, tất cả bọn hắn đều chết vì bảo vệ đất nước, thành quỷ đã nhiều năm, lúc đầu chúng vốn sợ hãi bất an, bây giờ lại có thêm cả ngơ ngác.
Trời đất rộng lớn, có chỗ nào để âm hồn dung thân không?
Tống Du biết, rất nhiều ác quỷ, lệ quỷ khi còn sống cũng không phải người tốt, sau khi chết đi đương nhiên cũng không làm quỷ tốt, có một số người chết quả thê thảm, tâm lý vặn vẹo, cũng có người lúc trở thành quỷ có chỗ thiếu sót, nhưng hắn cũng biết có rất nhiều ác quỷ, lệ quỷ khi còn sống đều không phải kẻ gian ác cùng cực gì, cũng chết đi một cách bình thường, ngẫu nhiên trở thành quỷ, lúc mới thành quỷ, chúng cũng đều là quỷ tốt, nhưng dần dần cũng trở thành ác quỷ, lệ quỷ.
Giọng như vị ở núi Nhạn Hồi kia.
"Haiz..."
Hắn chỉ đành thở dài một hơi.
Lúc này, Lư giáo úy đã đưa hắn tới phía trước một tòa nhà lớn cửa cao, buổi tối nhìn không rõ, chỉ biết đại khái nơi này nằm ở chính giữa thành Viễn An, nghe Lư giáo uy giới thiệu, đây này vốn là nơi ở của tướng quân thành Viễn An, đồng thời cũng là nơi dựng lều nghị sự.
Lư giáo úy mời hắn vào trong tham quan, sau đó mời hắn ngồi xuống, đương nhiên Tống Du không chịu, chỉ ngồi chung với hắn ở bên dưới.
"Dù sao quốc sư cũng đã truyền lệnh xuống, đồng ý cho các vị ở lại nơi này, nếu các vị đảm bảo sao này sẽ không gây họa cho dân chúng, không nửa đêm ra ngoài dọa người, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tại hạ có thể thực hiện một phương pháp ngăn chặn quỷ khí và âm khí ở nơi này, có thể giúp các vị không ảnh hưởng tới dương gian. Như vậy, dù Thiên Lôi có nhớ tới cũng sẽ không làm khó các vị nữa."
Tống Du sẵn lòng giúp bọn hắn một phen, hắn chỉ nhìn đám quỷ một lượt rồi nói tiếp.
"Nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp các vị, mặc dù cảm động và nhớ tới phong thái anh hùng xả thân vì nước của các vị, cũng không muốn các vị lang thang khắp nơi, nhưng các vị làm thế nào để bảo đảm sau khi ta rời đi, các vị vẫn sẽ nghiêm khắc kiềm chế bản thân?"
"Lời của tiên sinh rất đúng. Nếu như tiên sinh giúp đỡ chúng ta, chúng ta lại lợi dụng sự giúp đỡ của tiên sinh, không chút kiêng kị làm càn tác quái, vậy há chẳng phải đã mang tội nghiệt tới cho tiên sinh?"
Lư giáo úy không chút do dự nói.
"Lư mỗ có thể chỉ tay lên trời thề rằng chắc chắn sẽ nghiêm khắc trói buộc bản thân và các huynh đệ ở trong thành, nếu tiên sinh không tin, có thể phong tỏa Quy Thành này lại, chúng ta không ra ngoài được, đương nhiên sẽ không thể làm hại hay dọa tới dân chúng."
"Vậy há chẳng phải đồng nghĩa với việc nhốt các vị lại ư?"
Tống Du cười nói.
"Chúng ta đã trở thành quỷ, vốn dĩ không nên không ngoài, cũng rất ít khi ra ngoài, cho dù có bị nhốt lại cũng không sao?"
"Lời của tướng quân có được tính không?"
"Lư mỗ cũng rất có uy tín ở nơi này, chỉ là chức quan không bằng với Phong tướng quân và Xương tướng quân mà thôi, dù sao hai tên đấy cũng đã rời đi, lời của Lư mỗ cũng coi như có tác dụng."
Lư giáo úy chắp tay.
"Điều càng quan trọng hơn chính là đây vốn cũng là suy nghĩ của tất cả huynh đệ ở trong thành."
Hắn vừa nói ra lời này, những con quỷ khác cũng đồng loạt phụ họa theo.
Đường An cũng đứng lên nói.
"Ở đây, trừ hai vị tướng quân Phong, Xương ra, Lư giáo úy có chức quan cao nhất, đồng thời hắn cũng là người ngay thẳng, thực ra mọi người đều rất sẵn lòng nghe theo hắn."
"Vậy thì tốt."
Sau khi trò chuyện nửa ngày, Tống Du cũng đã nhìn ra Lưu giáo úy này là người rất không tồi, hắn đương nhiên cũng sẵn lòng tin tưởng lời của đồng hương ở Dật Châu là Đường An.
"Tại hạ càng tin tưởng Lư giáo úy, sẽ giúp đỡ các vị một phen."
Tống Du quan sát xung quanh, mặc dù trong nhà có xà nhà, có mái nhà cũng có bàn ghế, tuy nhiên tất cả đều là chướng nhãn pháp do đám quỷ biến ra, không có đồ vật nào bằng gỗ thật, lúc này hắn mới thu hồi tầm mắt.
"Ngày mai, vào ban ngày, tại hạ sẽ thi pháp phong tỏa quỷ khí và âm khí ở nơi này, còn về việc phong tỏa thành Viễn An này vốn cũng không cần thiết, tại hạ tin tưởng Lư tướng quân."
Tống Du nhìn về phía Lư giáo úy, nhấn mạnh.
"Chỉ mong Lư giáo úy tốn nhiều công sức chút, ràng buộc nhưng anh linh khác, không thể chúng tự tiện đi ra ngoài, cũng không được tùy ý đi tới nơi tập trung dân cư, tránh dọa sợ dân chúng."
"Chắc chắn sẽ không phụ sự tin tưởng và giúp đỡ của tiên sinh!"
Lư giáo uy lập tức chắp tay.
"Nếu sau này chúng ta lại làm ra những chuyện hại người, mong tiên sinh hãy giáng sấm sét xuống!"
"Tướng quân nặng lời rồi."
Tống Du bật cười.
"Nếu hai vị tướng quân Phong và Xương trở về, mong Lư tướng quân hãy khuyên nhủ bọn hắn, âm dương cách biệt, âm quỷ sống ở dương gian, chớ làm hại con người mới là chuyện đúng đắn."
"Đó là điều đương nhiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận