Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 248: Đều Là Âm Hồn

"Thiếp thân chỉ là tiểu thần, mỗi khi trăng tròn mới có thể lên trên bẩm báo công vụ một lần."
Gương Thần lắc đầu:
"Có lẽ cũng vì thiếp thân là tiểu thần, chuyện này cũng là chuyện nhỏ, nên tuy đã bẩm báo mấy lần mà đều không được Thiên Cung coi trọng. Khoảng thời gian trước, nó còn có ý định muốn chiếm Kính Đảo Hồ Thủy Vực của ta."
"Để ta đi xem trước đã."
Tống Du cũng không đồng ý ngay lập tức.
Gương Thần lập tức đứng dậy thi lễ:
"Đạo trưởng cứ thấy là hiểu."
"Đa tạ Gương Thần khoản đãi."
"Là thiếp thân cảm tạ đạo trưởng mới đúng."
Tống Du đang muốn nói lời từ biệt nhưng lại thấy thị nữ bên cạnh, nhịn không được hỏi:
"Những người này..."
"Đều là âm hồn cả."
Gương Thần giải thích với hắn:
"Bên bờ Kính Đảo có mấy chục thôn trang lớn nhỏ, mỗi năm có không biết bao nhiêu bé gái bị ném xuống hồ. Tuy những bé gái này mới chào đời nhưng hồn phách chúng đều đầy đủ, có một số sau khi chết đuối liền nhanh chóng tiêu tan vào trời đất, có một số thì không muốn tiêu tan nên ta đã thu nạp chúng lại và nuôi dưỡng bằng thần lực, để các bé chậm rãi lớn lên, sau đó ở lại đáy hồ làm thị nữ của ta."
"..."
Tống Du không khỏi trầm mặc.
Thời buổi này chính là như vậy, thường xuyên có người vứt bỏ các bé gái, rất nhiều em bé vừa sinh ra còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này thì đã mất mạng.
Cho dù là bé trai, ngay cả khi phụ mẫu sẵn sàng nuôi lớn, nó cũng phải trải qua rất nhiều trở ngại.
Rất muốn chất vấn thế nhân, muốn chất vấn những kẻ đã vứt bỏ các bé gái kia. Có lẽ họ sẽ thẹn trong lòng, rồi nói một câu không còn cách nào, hoặc có lẽ ngay cả áy náy cũng không có mà chỉ trả lời rằng tất cả mọi người đều làm như vậy, hoặc cũng có thể sẽ nói 'ta sinh thì ta có quyền quyết định', khiến chư thiên thần phật cũng phải bất lực.
"Gương Thần nhân đức, tại hạ khâm phục."
"Không có gì đáng khâm phục, thiếp thân cũng chỉ là tiện tay làm thôi. Tiếc là tuy họ có thể trưởng thành, nhưng cả đời đều bị cái hồ này vây khốn, không thể nào thấy thiên địa chân chính."
"Cái tiện tay này đã là công đức vô lượng rồi."
Tống Du chắp tay nói:
"Gương Thần không cần phải nói vậy. Ở thời buổi này, những người đã sống cả đời hoặc đi qua được nhiều địa phương, có lẽ còn không bằng hồ Kính Đảo."
"Đa tạ đạo trưởng."
"Bây giờ xin cáo từ."
"Thiếp thân tiễn đạo trưởng."
"..."
Đi ra khỏi lầu các, hắn mới cảm nhận được ánh nắng xuyên qua đỉnh đầu.
Ở bên cạnh, các thị nữ vẫn đi tới đi lui.
Tống Du lặng lẽ nhìn họ.
Thời nay có vô số tội lỗi, vì tội lỗi của thế gian cũng là tội lỗi của thời đại, một người không thể thay đổi được, chỉ có thời đại này tự chậm rãi loại bỏ những thứ đó. Không ai có thể thay đổi một vùng trời mới. Nếu có biện pháp nào mà một người có thể làm, thì đó là làm cho nó trôi nhanh hơn.
Có điều, cuộc đời này còn dài, tạm thời cứ khám phá nhân gian ở nơi khác trước đã.
Sóng nước dập dờn, gợn sóng từng vòng, tầm mắt trở nên mông lung, không thể nhìn rõ.
Lúc hắn mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng choang.
Đập vào mắt hắn là mái hiên của thuyền. Khi ngoái đầu lại, hắn thấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Nhà đò đã tỉnh, đang ngồi ở mũi thuyền chờ bọn hắn. Hết thảy mọi chuyện đêm qua tựa như giấc mộng.
"Tiên sinh tỉnh rồi à?"
"Đã tỉnh."
"Vậy chúng ta quay lại bờ nhé?"
"Làm phiền nhà đò."
"Được!"
Con thuyền lập tức di chuyển.
Nhà đò vừa chèo thuyền vừa nói với hắn:
"Thời gian tiên sinh tới ngược lại khá đúng lúc."
Tống Du thấp giọng trả lời:
"Sao lại nói thế?"
"Hôm nay là lập thu, ngoài trời tuy vẫn còn nóng nhưng trên hồ thì khá mát mẻ. Gần đây thời tiết đẹp phết."
Nhà đò nói.
"Quan trọng nhất là cua ở hồ Kính Đảo. Cua ở đây của chúng ta không hề kém cạnh Lê Hoa Câu của Bình Châu tiến cống, chỉ là cua không thể vận chuyển đường dài về kinh được nên mới không nổi danh bằng, đa số là các người dân bên hồ chúng ta và những người nghèo khổ đến ăn. Đôi khi cũng có những quan gia từ nơi khác tới đây tìm vui, đã ăn một miếng thì đều không thể không khen ngợi."
"Vậy thì ta phải nếm thử mới được."
"Mặc dù bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để ăn cua nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm, nếu ngươi tới chậm một tháng nữa thì tốt."
Nhà đò vừa đẩy mái chèo vừa nói với hắn:
"Cũng chỉ có hồ Kính Đảo của chúng ta mới có thể nuôi ra được chất lượng cua tốt như vậy. Tất cả mọi người đều nói rằng, nhờ Hồ Thần phù hộ nên tôm, cua, cá, trai trong hồ mới có linh khí, tóm lại, tiên sinh nhất định phải nếm thử."
"Đa tạ nhà đò chỉ điểm."
"Khách khí rồi..."
"Vậy Hồ Thần này có vẻ rất linh nghiệm?"
"Tất nhiên rồi!"
Nhà đò nói:
"Tiên sinh không thấy hồ này dù gió lớn thế nào chăng nữa cũng đều không dậy sóng à?"
"Thật thần kỳ."
"Đúng vậy!"
Nhà đò nói xong lại càng hưng phấn:
"Vậy nên kể cả khi Hồ Thần rất hiếm khi hiển linh, chỉ cần cái hồ này không dậy sóng thì đã là ban ơn cho toàn bộ ngư dân ven hồ chúng ta, cho tất những người kiếm sống ở núi Vân Đỉnh và hồ Kính Đảo này rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận