Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 563: Duy Trì Tư Thế

"Vậy cứ làm theo lời tiên sinh là được!"
Lão giả lập tức sai người hầu đốt đèn lồng đi tìm cỏ cây đến đây.
Nhóm người hầu đã tìm một lần nhưng thiếu một số nên lại ra ngoài nữa nữa, rốt cuộc lần này cũng đủ rồi. Sau đó, mọi người thấy đạo nhân cầm cỏ cây, thản nhiên lăn chúng thành hình người về nữ tử, hỏi ngày sinh và bát tự của nữ tử, cuối cùng hắn thổi một hơi vào hình nộm cỏ cây rồi điểm thêm vài tia sáng rực rỡ. Trong lúc mọi người đang ngơ ngẩn, hình nộm cỏ cây lại thật sự biến thành hình người, gần giống như nữ tử nọ, thậm chí không thể phân biệt được thật giả.
Mọi người chứng kiến đều ngạc nhiên không thôi, không quên thầm cảm thán quả nhiên người nọ thật sự là cao nhân. ...
Nến hoa phủ khắp sảnh đường, bóng người lay động.
Vốn là một hình ảnh vui mừng, nhưng kết hợp với chiếc quan tài đặt ở giữa kia, tất cả vui mừng đều biến thành quỷ dị, đến cả những khách khứa có mặt ở đây cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Nhất bái thiên địa..."
Có người run rẩy cao giọng hô lên.
Ba người ở bên trong sảnh đường, một người ôm chiếc linh vị đại diện cho tân lang. Một người đỡ tân nương mặc giá y, thế nhưng tứ chi của tân nương cứng đờ, càng tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Tống Du, Tam Hoa nương nương và kiếm khách áo xám đều đang đứng ở bên cạnh, ai nấy đều nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, một người giữ vẻ mặt bình tĩnh, một người thì trong mắt tràn ngập sự tò mò, một người thì vẫn mang ánh mắt bình tĩnh.
Tào gia tiểu nương tử cũng đứng ở sau lưng bọn họ, gương mặt tràn ngập sự sợ hãi.
"Nhị bái cao đường..."
"Phu thê giao bái..."
Tào gia tiểu nương tử đứng ở bên cạnh kiếm khách áo xám, nàng sững sờ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, nàng cắn chặt răng, cả người run rẩy, vừa sợ vừa hận, nước mắt rơi xuống gương mặt, ngay lập tức, nàng đứng không vững nữa, ngã nhào xuống mặt đất.
Kiếm khách áo xám vội vàng đỡ nàng dậy.
Đứng dậy được rồi, nhưng nàng vẫn đứng chưa vững.
"Đừng sợ."
Mãi cho đến khi giọng nói của đạo sĩ chuyển tới từ bên cạnh.
Giọng nói này giống như có khả năng khiến lòng người bình tĩnh. Vừa mới nghe thấy lời của hắn, trong lòng nàng thực sự đã bình tĩnh đi vài phần, nỗi sợ hãi cũng mất đi ba phần, không nhiều không ít, vừa hay có thể giúp nàng duy trì tư thế của mình, vừa không đến nỗi khiến cho nàng mất đi tình cảm mà nàng vốn nên có ở đây vào thời điểm này.
"Tại hạ và người bạn đi cùng này đảm bảo có thể bảo vệ túc hạ không xảy ra chuyện gì. Còn những người bên trong sảnh đường, bọn họ sẽ chịu trừng phạt, báo ứng mà bọn họ đáng phải chịu."
Tống Du nhỏ giọng nói với nàng, tránh cho người khác nghe thấy.
"Dù sao A mọi chuyện cũng đã tới nước này, việc cấp bách trước mắt vẫn là túc hạ nên suy nghĩ cho kỹ sau nên nên đi đâu, hay muốn bồi thường bất cứ thứ gì, sau này túc hạ đều có thể nói ra."
Được tử có lẽ vẫn chưa nói nên lời, nên không trả lời lại hắn.
Tống Du lại tiếp tục nhìn lên phía trước.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới, lúc này hắn chỉ vừa mới đi tới biên giới Ngang Châu và Hòa Châu mà nơi này đã hỗn loạn như vậy. Hắn cũng không ngờ rằng, chính mình còn chưa đi tới phương Bắc, còn chưa nhìn thấy yêu ma, ngược lại đã nhìn thấy những kẻ giống như yêu ma trước.
Tiếng đánh trống thổi kèn ở phía trước vẫn đang vang lên.
Thế nhưng, sau khi bãi đường lại không đưa vào động phòng, mà đặt tân nương vào trong quan tài.
Bởi vì tân nương là người giả nên mới không giãy giụa.
Nếu không khó mà tưởng tượng được cảnh tượng trước mắt sẽ tàn nhẫn đến mức nào.
"Phù..."
Nắp quan tài từ từ đóng lại.
Tào gia tiểu nương tử lại tiếp tục run rẩy, may mà kiếm khách vẫn đang đỡ nàng. Nếu Như hôm nay, ở bên cạnh nàng không có hai người này, bây giờ người bị nhốt ở trong quan tài chính là nàng.
Tiếng kèn trống lại vang lên.
Chỉ là tiếng đánh trống thổi kèn lúc nãy vốn vui mừng, bây giờ đã biến thành đau thương. Hai âm điệu trái ngược nối tiếp nhau không hề gián đoạn, chuyển biến đột ngột như vậy, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ngay lập tức, có mấy người phụ nữ trung niên quỳ xuống phía trước quan tài, lớn tiếng gào khóc, trông giống như đưa tang.
Lão giả Đinh gia lại đi tới trước mặt Tống Du.
"Tiên sinh, nên hạ táng rồi."
"..."
Tống Du gật đầu, không nói chuyện.
"Đưa tang."
Có người lớn giọng hô lên.
Vẫn là những người khiêng kiệu lúc nãy, không biết bọn họ có phải là những người chuyên môn giúp đỡ khiêng quan tài hay không. Một tiếng gào lớn vang lên, quan tài được nhấc lên. Chỉ là lúc nãy, bọn họ khiêng kiệu vào trong cửa, thì bây giờ lại khiêng quan tài đi ra.
Mọi người ngay hàng thẳng lối cùng đi theo sau.
Tống Du nhìn sang tiểu nương tử ở bên cạnh mình, hắn biết nàng chắc chắn không dám ở lại một mình trong phủ, bèn xoay đầu sang nói với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận