Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 825: Ngô Nữ Hiệp

"Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn liên quan tới việc không thương tiếc tuổi trẻ, mù quáng không chịu điều dưỡng cơ thể, có thể trừ được tận gốc hay không phải xem vào chính bản thân người đó, tuy nhiên phải chú ý nhiều, chậm mà chắc."
Đạo sĩ nói với hắn.
"Đều nói người lớn tuổi thích dưỡng sinh, tuy nhiên, đó cũng chỉ là lâm trận mới mài gươm mà thôi, thực tế, thời niên thiếu mới là thời điểm cần chú trọng tới sức khỏe nhất."
Ánh mắt thiếu niên lóe sáng, nhưng vẫn không trả lời.
Tâm hắn thiện, đạo sĩ cũng vậy, hắn có thiện ý, đạo sĩ cũng có ý tốt, thế là khuyên hắn thêm một câu.
"Chú ý kết hợp giữa rèn luyện và nghỉ ngơi, nên nghỉ ngơi nhiều. Cho dù luyện võ là chuyện chỉ có thể tiến không thể lùi, cũng chớ nên dục tốc bất đạt. Nếu như, nếu như trong tình huống cho phép, cũng có thể chú ý trên phương diện ẩm thực, bởi vì cá sông có mùi tanh nên có giá rẻ hơn thịt chim và thịt động vật rất nhiều. Nhưng nó lại rất bổ, nhất là đối với người tập võ. Mùa này, bờ sông kết băng, nghe nói chỉ cần đục một cái hố, sẽ có thể bắt được cá rất dễ dàng. Nơi này vật tư sung túc, cá sông trong con suối nhỏ trên ngọn núi ngoài thành cũng nhiều không kể xiết, cầm chiếc chày gỗ cũng có thể đánh trúng, cũng không cần tốn tiền, chỉ là phải tốn chút công sức mà thôi."
Ánh mắt thiếu niên tiếp tục lóe sáng.
Thiếu niên ở lứa tuổi này luôn cậy mạnh, nhưng ngoài miệng không bao giờ tùy tiện nhận thua, cũng không chịu thừa nhận bản thân mình làm chưa đủ, mặc dù thiếu niên này còn nhỏ tuổi nhưng hắn cũng đã phiêu bạt giang hồ mấy năm, có thể phân biệt rõ hàm ý trong lời của người khác là tốt hay xấu. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn bèn chắp tay nói với đạo sĩ.
"Đa tạ đã nhắc nhở!"
Đạo sĩ cười với hắn, cũng không nhiều lời.
Mãi cho tới khi nghe xong câu chuyện của thuyết thư tiên sinh, lúc này, hắn mời nói lời từ biệt với thiếu niên, đoán chừng quả ớt đang phơi cũng đã khô, vì thế không đi lung tung nữa, chậm rãi quay về cất ớt đi. ...
Trường Bình công chúa đã rút khỏi vũ đài lịch sử.
Không biết Ngô nữ hiệp dựa vào nàng để âm thầm điều tra vụ án phụ thân mình bị giết hại có tra ra được điều mình muốn biết hay không, cũng không biết hồ yêu tới báo ân ở Trường Kinh có thể lấy được tự do hay không.
Cũng không biết Du Tri Châu được điều về Trường Kinh nhậm chức có bị liên lụy vì những chuyện đó hay không, Lưu quận trưởng có bị đợt sóng gió này ảnh hưởng hay không.
Ngẫm lại, đó quả thật là một hồi phong ba bão táp.
Cứ thế tính toán, thật sự có rất nhiều cố nhân.
Tống Du ở một nơi khác, mặc dù hắn không tận mắt chứng kiến những cơn sóng ngầm cuồn cuộn, phong ba bão táp trong triều đình, nhưng cũng không cảm thấy đáng tiếc, lúc đó, có lẽ hắn đang leo lên hồ Ngũ Thải ở Việt Châu, hoặc có lẽ đang nghe tiếng tuyết rơi trước thác Việt Long, cũng có thể đang ở Thanh Đồng Lâm chờ thần điểu còn sót lại từ thời thượng cổ bay tới, trong mắt hắn, đó đều là những phong cảnh kỳ quan cả cuộc đời cũng khó mà gặp được.
Trần tướng quân chắc chắn sẽ là danh tướng thiên cổ.
Cho dù sau này, hắn có bị Hoàng Đế hay các quyền thần làm hại, hay là sau này thời gian sẽ khiến hắn trở nên thay đổi, khiến cho hắn không thể giữ được khí tiết lúc về già, nhưng dù thế nào cũng vẫn không thể thay đổi được việc hắn sẽ lưu danh sử sách.
Đạo sĩ ở cách đó ngàn dặm, hắn đàn ở một châu ngoài hướng Đông cách Trường Kinh xa nhất, một huyện nhỏ vắng vẻ ít người chú ý tới, mang theo con mèo nhà mình đi giết thời gian, thu hoạch rồi phơi khô mấy đợt ớt, hắn còn vừa làm việc, vừa định dạy cho con mèo một vài kiến thức về trồng lương thực. Mãi cho đến sáng sớm ngày trừ tịch, hắn mới đưa con mèo ra phố mua thịt, chim én thiếu niên cũng đi theo.
Những sản phẩm được bán trong tòa thành nhỏ này rất ít, dịp tết cũng như vậy.
Trừ chút đồ dùng làm nông ra, chủ yếu là đồ chay bao gồm rau muối và đồ ngâm, đồ ăn tươi mới lại càng ít, bởi vì là dịp tết, nên có bán không ít thịt.
Hắn đi dạo một vòng, mua một cái giò heo lớn, mấy khúc xương sườn, hai miếng hai lạng thịt.
Còn mua thêm một con gà.
Hắn cũng không bởi vì chim én cùng thuộc giống chim mà có quá nhiều kiêng kỵ, mặc dù con chim này trời sinh nhát gan, nhưng lại vô cùng nhạy cảm, nếu nó phát hiện ra điều này, có khi trong lòng nó lại cảm thấy tự trách.
Người ăn thịt gà là chuyện bình thường.
Thỉnh thoảng kiêng kỵ một chút cũng được, ngoài ra phần lớn thời điểm vẫn là nên thuận theo tự nhiên, giống như Tam Hoa nương nương ăn thịt chuột, Tống Du đến nhìn cũng không nhìn nổi, đã như vậy, chỉ cần không nhìn là được.
Sau khi quay về, hắn mượn dùng nhà bếp của chủ khách điếm, đồng thời sắp xếp gọn gàng mọi thứ. Sau đó hắn còn mượn nồi của khách điếm, lấy nước sốt được nấu từ buổi sáng nấu thành nước om, bỏ móng heo, xương sườn và thịt gà vào trong đun lên.
Ngày trừ tịch vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài có người thổi sáo đánh trống, có người ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm, vừa ca hát nhảy múa, vừa thối kèn đánh trống, người đứng phía sau mang theo những vị thần được địa phương cung phụng có thể tiêu trừ dịch bệnh. Đám người đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy quan huyện địa phương và gia quyến dưới sự hầu hạ của đông đảo tùy tùng đi ngang qua trên đường, hắn còn có thể nhìn thấy không ít vũ nhân giang hồ, bọn hắn cũng tụm ba, tụm năm đi lại trên đường, đa phần đều mang theo trường đao có dáng vẻ không giống nhau, có lẽ là chịu ảnh hưởng của đại phái đệ nhất Triệu Châu là Hàn Giang Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận