Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 806: Tiểu Nữ Đồng

Lại thẩy tiểu tay trái của tiểu nữ đồng chỉ sang hai bên, tay phải phất cờ, giọng nói nhẹ nhàng, tinh tế...
"Không được cắn."
Mười mấy con sói lập tức tản ra xung quanh, vô cùng kỷ luật.
"Tam Hoa nương nương lợi hại."
Vùng đất lạ lẫm, vị khách lạ lẫm, sự cảnh giác của Tam Hoa nương nương đáng được khen ngợi, vì vậy Tống Du cũng không nói mấy câu kiểu nó bảo nó vô lễ, ngược lại còn khen nó, sau đó tiếp tục nhấc bước, đi về phía con hươu ở ngoài xa.
Con hươu kia nhìn thấy sói, nó dường như cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không chạy đi, mà tiếp tục đứng im tại chỗ chờ Tống Du.
Đợi khi Tống Du và tiểu nữ đồng lặng lẽ đi tới, nó mới quay đầu bước ra phía sau, nhưng đi được mấy bước, nó lại dừng lại, quay đầu nhìn Tống Du, thỉnh thoảng lại nhìn sang xung quanh... Mặc dù đã đắc đạo, nhưng quy tắc thiên địch và vạn vật tương sinh tương khác không dễ dàng gì có thể thay đổi được, đối với một con hươu yêu đạo hạnh không cao mà nói, đàn sói chính là một sự uy hiếp rất lớn, đám sói đang ẩn nấp trong sương mù không còn nghi ngờ gì nữa đã mang đến cho nó áp lực không nhỏ.
"Có cần ngăn nó lại không?"
Tiểu nữ đồng ngẩng cao đầu lên nhìn đạo sĩ.
"Tam Hoa nương nương không nhìn ra nó muốn làm gì ư?"
Tống Du cúi đầu xuống đối mắt với nó.
"Nó chỉ là muốn đưa chúng ta tới một nơi mà thôi."
"Vậy chúng ta làm thế nào?"
"Chúng ta đi theo nó là được rồi."
"Đúng vậy..."
Tiểu nữ đồng gật đầu, cảm thấy có lý.
Từ đầu tới cuối, con hươu vẫn giữ khoảng cách không gần không xa với một người một mèo, đi được chừng một khắc, nó quanh đầu sang nhìn đạo sĩ và con mèo, nhìn xung quanh một lượt, sau đó nó bỗng nhiên duỗi chân, nhanh chóng chạy đi.
Con hươu nhỏ linh hoạt, tốc độ cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"Ồ!"
Tiểu nữ đồng lại nhìn sang đạo sĩ.
"Đi xem sao."
Đạo sĩ đưa tiểu nữ đồng đi về chỗ con hươu đứng lúc nãy, nhìn theo hướng mà nó ngoảnh đầu lại nhìn.
Bên dưới một cây ngô đồng, vậy mà có một người đang nằm.
Người nọ là một nam tử trung niên mặc y phục rất dày, gương mặt hắn đầy vết thương, miệng nổi bọng nước, y phục khắp người hắn không chỉnh tề, co lại thành một khối hôn mê bất tỉnh, trên người có dính lông hươu.
"..."
Đạo sĩ lập tức hiểu ra, bèn đi qua xem xét.
Tiểu nữ đồng cũng hiểu ra, nó lắc lá cờ, thu hồi tướng sói của mình lại.
"Đã chết chưa?"
"Chỉ hôn mê mà thôi?"
"Lạnh quá à?"
"Có lẽ vậy."
Đạo sĩ nói xong, thổi một hơi về phía người nọ.
"Phù..."
Luồng khí trắng thổi ra, không tan mà ngưng tụ lại, theo hô hấp của đối phương mà chui vào bên trong mũi miệng hắn.
"Khụ khụ..."
Người nọ dường như lập tức ho khan, sau đó cả người co lại càng chặt.
Sau đó, tiếng ho khan dừng lại.
Chừng vài hơi thở sau, hắn bèn mở mắt ra.
Hắn mơ hồ nhìn lên phía trước, trước mặt có một đạo sĩ trẻ tuổi đang đứng, đạo sĩ có dáng vẻ thanh tú, gương mặt bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt hắn rủ xuống, bên cạnh đạo sĩ còn có một tiểu nữ đồng nhỏ nhắn, cũng đang nhìn hắn chằm chằm, bên trong ánh mắt sáng rực của nó tràn ngập sự tò mò. Thế nhưng dáng vẻ của tiểu nữ đồng này không khói quá quá mức xinh đẹp, trắng trẻo.
Sau đó, ánh mắt hắn lại nhìn ra phía sau...
Nam tử nhìn thấy mười mấy con soi có cơ thể cường tráng đứng ở sau lưng đạo sĩ và tiểu nữ đồng, chúng dường như đứng vây thành một vòng tròn, mỗi con sói đều đang nhìn hắn chằm chằm.
"Á á!"
Nam tử lập tức bị dọa hét thất thanh, cả người giãy giụa co rút về phía sau.
"Đừng sợ."
Đạo sĩ quay đầu lại nhìn tiểu nữ đồng.
Tiểu nữ đồng cũng biết ý, phất lá cờ.
"Phù..."
Tất cả con sói đều biến thành khói đen chui vào bên trong lá cờ.
Nam tử trung niên đã lùi về phía trước cây ngô đồng, không thể lùi tiếp về phía sau nữa, sau đó hắn co rút cả người nhìn đám người trước mặt.
"Các ngươi... các ngươi là người hay yêu?"
"Tại hạ là người."
"Tại hạ không nói cho ngươi-"
"Ta... cả đời này ta chưa từng làm chuyện xấu! Các ngươi... các ngươi đừng làm hại ta!"
"Túc hạ chỉ thiếu chút nữa thôi là bị đông chết rồi."
Đạo sĩ nhìn vào vị trí mà hắn nằm lúc trước, mỉm cười nói.
"Không lẽ còn cần chúng ta tới làm hại ngươi à?"
"..."
Nam tử lập tức sững sờ.
Ký ức trong lập lập tức hiện ra.
Ồ, đúng vậy...
Vậy thì quả thực chẳng có gì đáng sợ nữa.
"Đó..."
"Chỉ là pháp thuật mà thôi."
"Cái này..."
Nam tử trung niên càng nói không nên lời.
Trong lúc hốt hoảng, ánh mắt hắn lấp lánh, không biết nên nói gì.
Cũng không biết đây có phải ảo giác của bản thân lúc sắp chết hay không.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ bản thân đã chết.
Lúc này chỉ nghe đạo sĩ trẻ tuổi nói.
"Nếu túc hạ vẫn có thể đi được, thì hãy đi cùng chúng ta, vừa hay ta mới nấu một nồi nước nóng."
"..."
Người trung niên sừng sờ một hồi, cố gắng bò dậy.
Điều kỳ lạ là, hắn vốn đã không còn chút sức lực từ lâu, không biết tại sao, lúc này sức lực của hắn đã khôi phục lại, tay chân vốn đông cứng tới mức mất hết cảm giác cũng dần dần linh hoạt trở lại, giãy giụa một hồi, hắn vậy mà thật sự bò dậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận