Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 149: Nghi Ngờ

Yến Tiên nói:
"Sau triều đại trước, có nhiều thập kỷ khó khăn. Khi Đại Yến khai triều, dân số chỉ có 40 triệu, hơn trăm năm trước đã tăng lên đến mấy chục triệu, khụ, có điều ta không biết có nên nói hay không."
"Ở đây ngăn cách với Thiên Thính nên ta và Yến Tiên có thể trò chuyện thoải mái, có điều gì không thể tiết lộ ư?"
"Trên thực tế, nó đã trở thành một mối nguy hiểm."
"Số lượng người đông là một thảm họa."
"Tiên sinh tuổi còn trẻ mà có quan điểm như vậy, đúng thật hiếm có."
Lão Yến Tiên thuận miệng trả lời:
"Trăng tròn ắt sẽ khuyết, chuyện thiên hạ cũng vậy, thịnh cực tất suy."
"Yến Tiên biết, sau này định giải quyết thế nào?"
"Khi đó, Tể tướng của Đại Yến tên là Hà Phát, ông đã ban hành chính sách tốt để trả lại đất đai cho người dân, đồng thời giới thiệu giống lúa chất lượng cao từ phương Đông, giúp tăng năng suất trên mỗi thừa ruộng lên rất nhiều. Chỉ khi đó ông ấy mới vượt qua được thử nghiệm và tạo ra sự thịnh vượng chưa từng của ngày hôm nay."
Yến Tiên nói đến đây thì không khỏi thở dài:
"Thật đáng tiếc là ông ta đã không có kết cục tốt đẹp. May mắn thay, người dân cảm thấy biết ơn lòng tốt của ông và đã tự xây dựng miếu thờ. Hiện tại ông ta đã thành tựu, ở Thiên Cung cũng rất được coi trọng."
"Nhưng hiện tại có 10 triệu đến 90 triệu người ở Đại Yến, gần gấp đôi con số vào thời điểm đó. Trên đường đi, chúng ta sẽ bắt gặp ngày càng nhiều người nghèo, ít đất canh tác, thiếu đồ ăn."
"Ý tiên sinh là thế giới sẽ hỗn loạn?"
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, mâu thuẫn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, dân chúng sẽ không có đất để trồng trọt, không có lương thực để ăn, e rằng sẽ hỗn loạn. Trừ khi có một Hà Công khác, một kẻ mạnh mẽ hơn Hà Công."
Tống Du dừng một chút:
"Chỉ là ý của tại hạ không phải như vậy."
"Ồ?"
Yến Tiên nghi ngờ nhìn về Tống Du. ...
Tống Dư đi về phía trước
Ánh sáng ban đêm tối tăm, không thấy rõ cỏ cây ven đường, nhưng mà thật ra cũng không cần phải nhìn rõ.
Tất cả mọi thứ đã nằm gọn trong lòng hắn...
Lan cúc trúc mai, tùng bách dương liễu.
Con ngựa lông màu mận chín thích ăn cỏ linh lăng, hôm nay cưỡi ngựa lên trên núi mới hái được một đóa bồ công anh, phải rồi, trên con đường mòn đi lên núi hôm nay vừa mới có mấy đóa hoa cúc dại nở hoa.
Nguyệt quý lung linh, thược dược tươi đẹp.
Cam quýt bưởi, đậu dưa mướp.
Vạn vật trong mắt cực kỳ quen thuộc...
Tống Dư quay lại nhìn về phía lão Yến Tiên, hỏi:
"Bên phía bờ biển đối diện cũng có người đúng không?"
"Đúng thế, còn có nhiều nơi còn có hoạt động mậu dịch với Đại Yến, thậm chí còn có nơi xưng thần, lệ thuộc vào Đại Yến."
"Vậy những vùng đất khác thì sao?"
"Những nơi khác đương nhiên cũng có rồi."
Lão Yến Tiên đáp:
"Không chỉ có người, còn có những vương triều thịnh vượng, chẳng qua phong tục ở những nói đó khác biệt với nơi này, những người ở đó cũng có vẻ bề ngoài khác biệt với chúng ta, tín ngưỡng thần linh ở nơi đó cũng có khác."
"Bọn họ cũng ăn gạo à?"
"Đương nhiên không..."
Lão Yến Tiên nói đến đây, bỗng nhiên mở to hai mắt.
"Yến Tiên đã đi qua tất cả những nơi chím ém có thể đi đến, chỉ sợ còn có thể đi xa hơn cả những nơi mà loài chim di trú đi tới, Yến Tiên có từng để ý xem những thứ mà bọn họ ăn có khác biệt gì so với đồ ăn ở Đại Yến của chúng ta hay không? Sản lượng mỗi mẫu được bao nhiêu? Có thể ăn chắc bụng không? Có thể chịu được hạn hán không?"
"Tiên sinh đang muốn nói..."
"Ta biết được mấy thứ có thể thu hoạch được sản lượng cao hơn cả lúa ở phương đông, nếu Yến Tiên có thể tìm được nó, như vậy đối với Đại Yến mà nói chẳng khác nào là giải được tình cảnh nguy nan khẩn cấp, tạm thời có thể bảo đảm cho dân chúng yên ổn sinh sống. Cho dù như vậy không thể trị được tận gốc, nhưng cũng coi như đã tạo phúc cho thương sinh vạn dân."
Tống Dư dùng lại một chút:
"Mà nếu tính đến vô số đời con cháu sau này, thì có thể thu nhận được công đức lớn hơn lúc này rất nhiều."
Hô hấp của lão Yến Tiên đã trở nên dồn dập. Có điều hắn vẫn giữ được lý trí, lại hỏi:
"Tiên sinh đã tạo ân lớn cho ta, không biết lão hủ nên báo đáp thế nào cho phải?"
"Năm đó Thiên Tính lão tổ đã muốn ngươi báo đáp như thế nào?"
"Nói ra thì thật xấu hổ."
Lão Yến Tiên lộ ra vẻ mặt áy náy:
"Đến tận bây giờ lão phu còn chưa thể báo đáp ân tình cho Thiên Tính đạo hữu."
"Nếu đã như vậy, sao ta có thể ép uổng Yến Tiên báo đáp cho ta được?"
Tống Dư mỉm cười nhìn lão Yến Tiên nói:
"Mới vừa rồi ta đã nói, đây là chuyện tạo phúc cho thiên hạ, đâu phải là chuyện ân nhân thường tình? Nếu xét kỹ chuyện này, chẳng qua chỉ là ván bối và Yến Tiên cùng nhau dốc lực, để mưu tính một ít phúc lộc cho thương sinh dân chúng mà thôi, hơn nữa, chuyện này vẫn do Yến Tiên ra sức nhiều hơn, cho nên chuyện lưu danh hậu thế vẫn nên thuộc về Yến Tiên thì hơn."
"Chuyện này..."
Lão Yến Tiên giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận