Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 354: Hẹn Quốc Sư Dịp Khác

"Như quốc sư nói, nếu bách tính trong thiên hạ đều tin tưởng không chút nghi ngờ, thậm chí đã có người cung phụng tượng Âm Thần, chuyện hình thành địa phủ chỉ là vấn đề thời gian."
Tống Du nghĩ ngợi một lúc rồi nói,
"Tạo ra địa phủ đơn giản, nhưng chuyện muốn diễn hóa ra luân hồi, e rằng cũng không dễ dàng gì."
Quốc sư nói,
"Chỉ là bần đạo nghĩ, địa phủ ngưng tụ chỉ là chuyện sớm muộn, không bằng để nó ngưng tụ thành công ở thời điểm này. Hiện giờ Đại Yến cường thịnh, bệ hạ cũng là một đế vương anh minh, thái tử mặc dù chưa định, tranh quyền đoạt lợi, nhưng cũng không phải hạng người vô năng, thiên hạ mặc dù không thái bình, cũng coi như ổn định, chính là thời cơ tốt."
"Quốc sư suy nghĩ rộng lượng, tại hạ vô cùng kính nể."
"Chẳng hay đạo hữu nghĩ sao?"
"Tại hạ không hiểu nhiều nên không dám nhiều lời."
Tống Du nhìn bầu trời bên ngoài, chắp tay nói,
"Cũng không còn sớm nữa, tại hạ xin phép về chuẩn bị bữa tối, đành phải cáo từ quốc sư."
"Hà cớ gì phải vội vã như vậy? Chi bằng hôm nay đạo hữu dùng cơm với bần đạo, ban đêm cùng nhau ngắm sao."
"Vậy hẹn quốc sư dịp khác."
Tống Du vừa nói vừa đứng dậy.
Mấy ngày nay đồ ăn đều là nhờ vị nữ hiệp hàng xóm mua từ bên ngoài về, nàng phụ trách chuẩn bị nguyên liệu, hắn phụ trách nấu nướng, hai bên cùng nhau nấu ăn, thưởng thức đồ ăn, nên hắn sợ nếu mình không về kịp thì nàng sẽ đói bụng. ...
"Quốc sư xin dừng bước."
"Bần đạo đi đứng không tiện, vậy tiễn đạo hữu đến đây vậy."
Quốc sư đứng ở cửa, nói với hắn:
"Truyền nhân của Phục Long Quan hành tẩu nhân gian, chu du khắp thiên hạ, bết rằng đạo hữu có suy nghĩ riêng của mình, bần đạo cũng không muốn quấy rầy hành trình tu hành của đạo hữu. Chỉ là bần đạo tinh thông trà nghệ, Quan Tinh Lâu cũng được tu sửa khang trang, Trường Kinh lại buông ra lệnh giới nghiêm, nếu như đạo hữu muốn uống một chén trà ngon, hay muốn tìm người nói chuyện phiếm lúc rảnh rỗi, hay một ngày nào đó muốn tới một nơi có thể ngắm nhìn Trường Kinh ban đêm phồn hoa, xin hãy cứ việc tới đây tìm bần đạo. Bần đạo cũng có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo đạo hữu."
"Quốc sư đạo hạnh thâm hậu, cho dù chỉ giỏi xem bói suy tính, nhưng dù sao ngài cũng là quốc sư, sao không tìm kiếm diệu pháp để chữa chân cho khỏi?"
"Bệnh của bần đạo không nằm trên cơ thể, mà là bệnh trong tâm."
"Ồ..."
"Dù sao cũng mong gia sư ở lại."
"Lẽ nào với tu vi của quốc sư cũng khó tiêu trừ sao?"
"Có điều đạo hữu không biết, có đôi lúc nỗi đau do người thân cận nhất gây ra chính là nỗi đau khó tiêu trừ nhất."
"Mạo muội rồi."
"Không có gì."
"Xin cáo từ."
"Đạo hữu đi thong thả."
Tống Du mang theo Tam Hoa lên đường trở về, ngẩng đầu nương theo trời chiều để phân biệt phương hướng, hắn lại nghe thấy phía sau truyền đến lời nhắc nhở của quốc sư, hắn xoay người cảm tạ, sau đó liền cùng Tam Hoa đi về bên phải con đường.
Trường Kinh là cố đô của rất nhiều triều đại, đều là dựa theo kế hoạch của các triều đại trước đây, vô cùng quy tắc, từ con phố lớn đến con ngõ nhỏ đều thẳng tắp, đường xá thuận tiện, chỉ cần tìm được phương hướng rõ ràng, dù có đi nhầm thì cũng dễ dàng tìm được đường ra.
Tâm trí Tống Du lúc này đang hồi tưởng lại cuộc nói chuyện lúc chiều nay.
Với vài chén trà nhỏ, nhìn có vẻ như chỉ là sự tùy ý, trò chuyện cùng nhau rồi thì mới thấy đó là chuyện đại sự mà người thường không hay nghĩ tới,
Xem ra được vị quốc sư này đang có mưu đồ rất lớn.
Có lẽ không riêng gì quốc sư, những đế vương trong triều, nói không chừng còn có một ít Vương công học sĩ biết rõ sự tồn tại của thần linh.
Triều đình chốn trần gian vốn có thể phong thần, rất nhiều vị thần quen thuộc với dân chúng đều là được thiên tử phong mà ra, thậm chí có vài người đức hạnh xuất chúng, sau khi chết, thiên tử mấy đời đời đời gia phong, vị trí càng ngày càng cao, danh tiếng trong nhân gian vì thế cũng càng ngày càng thâm hậu, càng ngày càng lợi hại. Còn có một số thiên tử dứt khoát phong mình là thần linh, chỉ là loại phong pháp này, bất luận người tự phong mình pháp lực có giỏi như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người đó không có cách nào để tự phong bản thân làm chủ Thiên Cung, cũng không thể vì bách tính mà hạ mình xuống làm chút việc tốt khác thì thường thường cũng chỉ có dân chúng vài đời sau cũng bái . Mấy đời về sau, khi triều đại thay đổi thì cũng sẽ không có ai đến tế bái hắn nữa, khi thần linh không có hương khói, tự nhiên cũng sẽ bị chôn vùi.
Thần đạo vốn dĩ chính là vật đi kèm với đạo nhân, luôn song hành với nhau.
Bấy giờ Đại Yến là triều đại cường thịnh nhất từ trước tới nay, có thể nói là thời khắc cực kỳ hưng thịnh của Đại Yến. Thiên tử nam chinh bắc chiến, tứ hải thần phục, uy thế nhất thời vô lượng. Vị hoàng đế có thể đi đến cục diện này, chỉ sợ trong lòng có cả ý nghĩ thay đổi Thiên Cung Chi Chủ, ngoài ra có mưu đồ gì khác cũng là bình thường.
Nói đi cũng phải nói lại, địa phủ này bất luận ở thời điểm nào ngưng tụ mà thành, ở thời đại đó, chỉ sợ đều sẽ có người vì nó mà tính toán mưu đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận