Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 379: Tập Viết

"Bởi vì Tam Hoa nương nương vẫn chưa được học."
"Ông không dạy cho ta."
"Trên thế gian này có rất nhiều chữ, cho dù Tam Hoa nương nương có thiên phú bẩm sinh cũng phải từ từ học từng chữ, không thể vội vàng hấp tấp."
Đạo sĩ kiên nhẫn giải thích.
"Ta rất thông minh."
"Đương nhiên rồi."
Tống Du hé miệng, không nhanh không chậm trả lời nói.
"Hiện tại, Tam Hoa nương nương đã học được rất nhiều chữ rồi, nhưng ngươi vẫn luôn dùng cành liễu và bàn cát, trước giờ chưa từng dùng bút, mực, chi bằng hôm nay người thử dùng bút lông viết chữ lên giấy xem có cảm giác gì, như vậy thì thế nào?"
Nói xong, hắn đưa bút lông cho cô bé.
Sức chú ý của cô bé quả nhiên đã bị di chuyển, ánh mắt nó nhìn chăm chú vào giấy bút, không nhìn ra suy nghĩ trên gương mặt nó, nhưng nó không đưa tay ra cầm lấy, mà thốt lên âm thanh trong trẻo.
"Giấy phải tốn tiền!"
"Không sao cả."
Đạo sĩ sờ đầu cô bé.
"Cũng có thể bởi vì được Tam Hoa nương nương viết lên mà nó mới trở nên quý giá."
"Nghe không hiểu."
"Thử xem."
"Ồ..."
Cô bé ngập ngừng nhận lấy giấy bút.
Nó chiếu theo dáng vẻ lúc đạo sĩ dạy cho nó, nắm lấy cán bút, sau đó cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, học theo dáng vẻ của đạo sĩ chấm mực trên nghiên mực, tỉ mỉ vẩy mực, cẩn thận hạ bút.
Bốn chữ lớn rơi trên tờ giấy...
Tam Hoa nương nương.
Nét chữ không quá đẹp nhưng cũng coi như ngang hàng thẳng lối, đi kèm là mười mấy vết mực to nhỏ bắn ra tung tóe.
Sau khi viết xong, nó vội vàng cất bút lại, không dám viết nhiều.
"Giỏi lắm, tuổi của Tam Hoa nương nương còn nhỏ, mới học không lâu, lần đầu đặt bút mà đã có phong phạm của bậc thầy, chờ một thời gian nữa, không biết sẽ đến chừng nào?"
"!"
Cô bé không nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì, không thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng từ trên gương mặt nó.
Nhưng nếu như có đuôi, chỉ sợ nó đã vểnh đuôi lên.
Đạo sĩ hong khô mực, cẩn thận cất giấy đi.
Thực ra không chỉ mua giấy mới phải tốn tiền, mà mực này cũng là mực Ngưng Hương từ Dật Đô, vô cùng đắt đỏ, sau này, chính hắn cũng rất ít khi dùng, hôm nay mới lại lấy ra.
Nhưng giấy mực dù có đắt ra sao cũng chỉ là vật thể để truyền chữ, đâu thể so sánh được với dòng chữ đầu tiên Tam Hoa nương nương viết xuống?
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên dưới truyền tới.
"Cốc cốc cốc..."
Đạo sĩ và cô bé cùng nhau xuống lầu, mở cửa ra xem thì thấy một người hầu trẻ tuổi đang đứng ở cửa.
Người hầu vừa nhìn thấy hắn liền vội vàng thi lễ.
'Tiên sinh, tiểu nhân hữu lễ."
"Túc hạ không cần đa lễ."
Tống Du cũng đáp lễ hắn, nhìn thấy mồ hôi trên mặt người nọ.
"Không biết túc hạ tới đây tìm ta là có chuyện gì?"
"Tiên sinh có thể trừ tà bắt quỷ chăng?"
"Đương nhiên."
Tống Du chỉ vào tấm bảng trước cửa tiệm.
"Chủ nhân của nhà chúng ta cũng đã nghe kể về bản lĩnh của tiên sinh trong lời của người khác, nên mới đặc biệt tới đây mời."
Người hầu nói.
"Không biết tiên sinh có tiện đi cùng với tiểu nhân một chuyến hay không, chủ nhân nhà chúng ta sẽ có hậu tạ."
"Không biết chủ nhân trong lời túc hạ sống ở nơi nào?"
"Chỗ giao nhau giữa đông thành và tây thành, không xa."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Gần đây, tâm trạng của chủ nhân nhà chúng ta thường xuyên thấp thỏm, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, giống như bị người rình trộm, đã đi chùa Thiên Hải thỉnh pháp khí khai quang, nhưng cũng không có tác dụng."
Khuôn mặt người hầu hiện lên vẻ khó xử.
"Chủ nhân muốn dùng biện pháp mạnh, cụ thể ra sao tiểu nhân không dám nhiều lời, nếu như tiên sinh thuận tiện, vẫn xin mời tiên sinh đi một chuyến xem sao."
"Cũng được."
Tống Du ngẩng đầu nhìn ánh nắng mãnh liệt ở trên đầu, mặc dù hắn không muốn ra khỏi cửa, nhưng cũng đã đồng ý với người nọ.
Sau đó hắn xoay người, nói với cô bé sau lưng: "Ánh nắng bên ngoài rất lớn, trời rất nóng, hơn nữa trong nhà không có người, mong Tam Hoa nương nương ở lại trông nhà, chớ để mấy người tạp vụ đi vào sờ mó, trộm mất đồ đạc. Cũng mong Tam Hoa nương nương chú ý kết hợp nghỉ ngơi và học tập, luyện chữ cũng phải thỏa đáng, với thiên phú của Tam Hoa nương nương, không cần luyện tập nhiều thêm cũng có thể viết rất đẹp rồi."
"Biết rồi!"
Cô bé lặng lẽ nhìn đạo sĩ, ngoài miệng nó đồng ý với hắn, trong lòng nó đã quyết định sẽ âm thầm luyện tập.
Sao nó có thể không luyện tập thêm chứ?
Cái gọi là thiên phú bẩm sinh đều là kết quả của việc nó lén lút luyện tập mới có, đạo sĩ này không biết nên mới nói nó có thiên phú bẩm sinh, nếu như một ngày nào đó nó không luyện nữa, liệu hắn có cảm thấy thiên phú của nó bỗng nhiên trở nên kém đi không?
Sao có thể như thế được!
Đạo sĩ đương nhiên không biết tới điều này, hắn chỉ nhẹ nhàng nói với người hầu.
"Vậy làm phiền túc hạ đi trước dẫn đường."
"Không dám không dám, xin mời."
Người hầu lễ phép cung kính, đi trước dẫn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận