Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 627: Động Tĩnh

Khoảng cách quá xa, thực tế, kiếm khách cũng không nhìn rõ bên kia tranh đấu ra sao, nhưng nhìn sấm sét xé rách bầu trời đêm mang theo uy lực diệt thế, gió và lửa bốc ngược lên khỏi mặt đất xé nát mây đen, đều là những sức mạnh to lớn khó mà tưởng tượng ra. Nhưng khi hai bên tranh đấu, bọn họ dường như chỉ đối đầu với nhau trong không trung, đạo sĩ và đạo đồng bị vây ở Huyền Lôi Quan trên sườn núi đều không bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc.
Thắng bại dần dần phân rõ.
Không biết đã qua bao lâu, kiếm khách mới phản ứng lại, hắn vội vàng gọi mèo Tam Hoa mèo đi vào trong thành.
Thực ra nơi này cách thành không xa, với tốc độ của hắn, nếu chạy hết toàn lực, cũng chẳng mất bao lâu, lúc bọn hắn đi tới cửa thành, tiếng trống cầm canh còn chưa đánh. Nhưng tình hình ở Hòa Châu tương đối đặc biệt, sĩ tốt đã đóng cửa thành, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả những ai vào thành lúc trời sẩm tối, sợ yêu quỷ thừa cơ trà trộn vào trong thành.
Ngoài cửa thành còn có một ngôi miếu nhỏ, thắp hương hỏa, vị thần được cung phụng ở đó chính là Phó Lôi Công.
Quả thật có phần châm chọc.
Kiếm khách nói chuyện vài câu với binh lính giữ thành, ánh mắt lạnh lùng liếc sang ngôi miếu nhỏ ở cửa thành, sau đó hắn vào thành, đi thẳng đến phủ của quận trưởng.
Không bao lâu sau, hắn đã đi ra.
Lúc này, hắn còn mang theo quận trưởng, phụ tá, quan huyện và sai nha trong thành.
Hắn dừng lại ở cửa thành quan sát bên ngoài, thấy động tĩnh ở bên kia đã lắng xuống, ngược lại, binh lính giữ thành lại hốt hoảng một phen.
Hắn hỏi thăm vài câu, nhìn theo bọn chúng chỉ, thì thấy miếu nhỏ ở cửa thành vẫn còn đó, hương hỏa mới tắt cũng vừa được đổi sang cái mới, nhưng tượng thần trong miếu nhỏ đã vỡ thành mấy mảnh, kết hợp với động tĩnh ở Huyền Lôi Quan phía trên núi, những binh lính giữ thành và nha sai đều vô cùng sợ hãi, dường như đứng không vững. Bọn hắn chỉ cho là Lôi Công đấu với yêu quái, thất bại bỏ mình. ...
Phúc Thanh Cung, Thanh Thành Sơn, Dật Châu.
Một đám đạo sĩ đang làm Vãn Khoá.
Vãn Khoá không phải thắp hương tế bái tổ sư, thì chính cung phụng thần linh, đọc kinh thư.
Nếu là đạo quan bình thường, không có quá nhiều người, chỉ cần lẳng lặng đọc sách bình thường là được. Trong khi những đại cung quan như Phúc Thanh Cung, còn phải tụng nhạc, vừa tụng kinh vừa tấu nhạc, phải loại bỏ mọi tạp niệm, đọc theo giai điệu của âm nhạc, đã vậy còn phải đọc cho thật hay. Về phần âm nhạc, cũng có dàn nhạc chuyên nghiệp phụ trách, từ trống, khánh, chuông, thanh, thoa, chung... Nhiều loại nhạc khí cùng tấu lên đạo vận dài lâu.
Phúc Thanh Cung rất nổi tiếng ở Thanh Thành Sơn. Năm nay, đạo quan lại được mở rộng, cũng đã chiêu thêm mấy tiểu đạo đồng ở dưới núi. Lần Vãn Khoá này là các đạo sĩ lớn tuổi và đạo sĩ nhỏ tuổi cùng nhau thực hiện.
Hai vị đạo sĩ của Ứng Phong Xuất Vân năm đó giờ đây cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, tư lịch thâm sâu, cũng bắt đầu dạy đồ đệ.
Chỉ nghe tiếng nhạc tụng ở trong điện vang lên không dứt ở bên tai, dư vị kéo dài, tiếng nhạc quanh quẩn khắp ngọn núi.
Thế nhưng bên trong tiếng đạo vận, lại có tiếng vỡ nát rất nhỏ.
Rất nhiều tiểu đạo sĩ trẻ tuổi đều không chú ý tới điều này, vẫn tấu nhạc như cũ, đọc kinh đạo như cũ, chỉ những đạo sĩ đạo hạnh, có tu vi mới phát hiện có điều không đúng, bèn ngẩng đầu nhìn lên.
"Răng rắc..."
Chỉ thấy một vết nứt bỗng xuất hiện trên bức tượng thần Lôi Bộ Chủ Quan ở bên trái thần đài, sau đó là vết nứt thứ hai, vết nứt thứ ba, các vết nứt vẫn đang tiếp tục lan rộng.
"Ầm..."
Phần từ bả vai bên trái xuống dưới xương sườn bên trái của tượng thần hoàn toàn vỡ nát, nó bất chợt rơi xuống, đập vào thần đài.
Phần bị rơi xuống đó vỡ nát thành mấy mảnh.
Phần còn lại trên cơ thể tượng thần cũng đang vỡ vụn.
Các đạo sĩ đều đứng sững người ngay tại chỗ.
Những người còn lại cũng dần dần phát hiện ra, tiếng đọc kinh ngày một ít đi, tiếng nhạc tụng cũng ngày càng thưa thớt, sau đó tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng lại, đại điện dường như hoàn toàn chìm trong yên tĩnh. Tất cả đạo sĩ đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bức tường thần Lôi Bộ Chủ Quan trên thần đài đang chia năm xẻ bảy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, mới có một đạo sĩ ra lệnh đồ đệ bên cạnh mình đi thông báo cho quan chủ, còn hắn thì dâng hương báo cáo thần linh, cầu xin chỉ thị.
"Quan chủ, quan chủ..."
"Không hay rồi..."
"Xảy ra chuyện rồi..."
Đạo đồng tuổi nhỏ hoang mang, khắp mấy gian phòng trong đạo quan đều là giọng nói của hắn, những khách hành hương bên trong đạo quan đều bị dọa sợ không nhẹ. ...
Phục Long Quan, Âm Dương Sơn, huyện Linh Tuyền.
Trong quan cũng đặt tượng thần của Lôi bộ chủ quan tượng thần, chỉ là phía trước tượng thần đã không có hương hỏa từ lâu.
Không riêng gì tượng thần Lôi bộ chủ quan này bị bỏ mặc, mà phía trước các bức tượng thần khác dường như cũng đều rất trống trải, không ai thắp hương, không ai thắp nến, giống như đạo quan đã không được mở cửa từ rất lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận