Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 606: Ba Người Hai Ngựa

Có lúc, nó lại nằm mơ thấy nó, hai người kia và hai con ngựa cùng đi lên núi. Ở trước mặt con ngựa, trông nó rất nhỏ bé, nhìn từ xa, lại giống như đang đi trên bầu trời. Lúc thì lại mơ thấy cả đoàn người đi tới ven hồ, giữa ánh hoàng hôn yên tĩnh, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc hai con ngươi, hai con ngựa và một con mèo đang đi trên đường hay đi trên mặt hồ. Lúc thì nó lại mơ thấy con ngựa nhà mình nằm sấp dưới chân núi tuyết, nó cũng nằm sấp, đạo sĩ ngồi ở bên cạnh, dùng tay vuốt ve lông trên người nó, để nó thoải mái đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, mặt trời mọc rồi lặn, xuân đi thu tới, gió vào ngày tối, tuyết lúc trời quang.
Mơ mơ thật thật, khó mà phân biệt thật giả.
Mọi thứ xen lẫn với nhau.
Mãi cho tới khi nó mơ màng tỉnh giấc, đưa cánh tay nhỏ nhắn được bọc trong chiếc găng tay màu trắng lên dụi mặt, chui ra khỏi túi ổng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm gió lạnh ở phía trên, đã nhìn thấy một tòa thành ở phía xa xa.
Con mèo ngoảnh đầu sang, nhìn về phía đạo sĩ nhà mình.
"Chúng ta sắp tới nơi rồi à?"
"Sắp rồi."
"Đây là nơi nào?"
"Huyện Cảnh Ngọc."
Huyện Cảnh Ngọc, Phổ Quận, thủ phủ của Hòa Châu.
"Huyện Cảnh Ngọc-"
Con mèo nhỏ giọng lặp lại lời của đạo sĩ, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm phía trước, muốn ghi nhớ nó, để lần sau, nếu như có nằm mơ thấy, nó sẽ biết được đây là nơi nào.
Tiếng chuông ngựa leng keng leng keng.
Lúc hoàng hôn, đoàn người đã đi tới cửa thành.
Dù sao cũng là thủ phụ của Hòa Châu, nên nơi này có trọng binh canh giữ, cũng có ly cung, chùa miếu, tương đối thái bình, cửa thành cũng có người lui tới, chỉ là không phồn hoa, náo nhiệt bằng Dật Đô mà thôi.
Có hai binh lính canh gác cửa thành, kiểm tra người ra vào, ngoài ra còn có một người trung niên để ria mép, ngồi yên ngay ngắn không nhúc nhích trên băng ghế, hai tay đút vào trong túi.
Trông có vẻ như đang đợi gì đó.
Thỉnh thoảng, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhìn thấy đoàn người Tống Du đang đi tới, người trung niên lập tức đứng lên, nhìn thêm vài cái, sau đó chạy từng bước nhỏ tới nghênh đón.
"Tống tiên sinh!"
Người trung niên để ria mép vừa chạy vừa hô, lúc dừng lại ở trước mặt Tống Du, hắn cúi người hành lễ.
"Gặp mặt tiên sinh, tiểu nhân cuối cùng cũng đã đợi được tiên sinh!"
"Túc hạ là..."
"Quận trưởng nhà ta đã chờ rất lâu rồi."
"Ồ..."
Tống Du gật đầu, không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cuộc hành trình ở Hòa Châu của hắn suốt nữa năm nay, hắn đã trừ yêu diệt ma, có khi không liên hệ với quan lại ở trong thành, có khi cũng không tránh khỏi phải tiếp xúc với bọn họ. Thêm vào đó, trên đường đi, hắn đã gặp được thôn dân địa phương, nhân sĩ giang hồ, thậm chí còn có cả những vị cao nhân cũng muốn tới trừ tà ở những nơi đấy. Nhưng người mà bọn hắn gặp được rất nhiều, danh tiếng cũng đã lan xa, thỉnh thoảng cũng có quan lại tính toán thời gian, nghênh đón hắn ở cửa thành.
Có người muốn làm quen với cao nhân.
Có người bởi vì yêu mà làm loạn khu vực mình quản lý, dân chúng khổ không thể ta, quan lại nóng lòng muốn nhanh chóng tiêu diệt yêu ma.
Nói tóm lại, mỗi người đều có suy nghĩ không giống nhau.
Thứ nhất, hắn nghe nói quận quan của Phổ Quận rất có năng lực, cai trị tương đối thái bình, suốt cả chặng đường hắn cũng gặp rất ít phiền phức, ngẫm lại lẽ ra thủ phủ lại càng phải thái bình hơn mới đúng.
Hai là lúc Tống Du nhìn thấy người trung niên này, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Sau khi người trung niên thi lễ xong, hắn bèn đứng bên cạnh Tống Du, đi theo bọn họ vào thành, vừa đi vừa nói.
"Lâu ngày không gặp, quận trưởng nhà ta nhớ tới phong thái của tiên sinh, tính toán có thể tiên sinh sẽ đi tới nơi này, mấy ngày trước đã phái tiểu nhân tới đây nghênh đón, chờ đợi đại giá của tiên sinh."
"Ồ?"
Đây cũng là điều Tống Du nghi ngờ, hắn ngoảnh đầu lại hỏi.
"Quận trưởng từng gặp tại hạ rồi ư?"
"Đương nhiên đã từng gặp."
"Không biết quý danh của quận trưởng là gì?"
"Trước mặt tiên sinh, không dám xưng quý, họ Lưu."
"Lưu..."
"Họ Lưu, tên Cao, tự Trường Phong."
Người trung niên cười ha ha rồi nói.
"Quận trưởng nhà ta vốn là tri huyện ở Dật Đô, tuy chưa từng gặp gỡ tiên sinh, nhưng năm đó, khi tiên sinh rời khỏi Dật Đô, quận trưởng nhà ta còn tới tiễn tiên sinh."
"À..."
Hỏi họ ngỡ là người mới gặp, xưng tên mới nhớ mặt xưa quen.
Lúc này, Tống Du không khỏi thảng thốt. ...
Một tửu lâu trong thành Cảnh Ngọc.
Trên bàn có vài món ăn, không phải là nhiều, cũng không tính là phong phú.
Bên bàn có bốn người đang ngồi, Lưu quận trưởng, phụ tá đi theo hắn từ Dật Đô tới, còn có cả Tống Du, Thư Nhất Phàm, mặc dù Tam Hoa nương nương là mèo, nhưng nó không hề bị xem nhẹ, cũng được ngồi lên bàn.
"Bốn năm không gặp, phong thái của tiên sinh vẫn hơn người như xưa."
Lưu quận trưởng nâng chén rượu lên, có phần xúc động.
"Lưu mỗ xin kính tiên sinh một ly."
"Quận trưởng chớ nên khách sáo."
Tống Du cũng nâng ly lên, nhìn về phía quận trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận