Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 865: Phát Hiện

Tuy nhiên, lần này hắn không cần phải đi khắp toàn bộ Hòa Châu như trước nữa, thậm chí cũng không cần phải đi xuyên qua Hòa Châu mà chỉ mượn đường đi ngang qua một góc nhỏ, sau đó rẽ vào một đường gần nhất, đi vào Ngang Châu.
Sau đó đi dọc theo con đường ban đầu về lại Trường Kinh.
Ngày cuối cùng của mùa thu, đám người đi trên con đường núi hiểm trở ở Lâm Giang, ven bờ sông Ngọc Khúc.
Lần trước đi tới đây là đầu xuân năm Minh Đức thứ năm.
Lúc này đã là cuối thu năm Minh Đức thứ bảy.
Thiếu một mùa nữa là đủ ba năm.
Lần trước tới đây, trên dòng sông ngày xuân, mưa xuân như sợi tơ đánh xuống mặt nước tạo thành vô số gợn sóng. Lần này, vẫn là dòng nước ngày thu tĩnh lặng, xanh như ngọc, mực nước không đổi, trời xanh mây trắng phản chiếu xuống nước, khiến một đầu của mặt nước giống như dựng thẳng trên vách đá, như thể có người đào ra một con đường cheo leo từ trên vách đá.
Đạo sĩ chống trượng đi ở phía trước, ngựa Tảo Hồng đi theo sau. Mèo Tam Hoa lúc thì đi trước, lúc đi chạy theo sau, tùy ý di chuyển. Chim én thì bay sát mặt sông, cánh nhọn lướt qua dòng nước tạo thành một vết xước trên dải lụa nước xanh.
Bỗng nhiên, có tiếng kêu leng keng truyền tới.
Đạo sĩ vừa lắng nghe, vừa nhìn lên phía trước.
Âm thành này rõ ràng không phải tiếng chuông ngựa, mà giống như âm thanh phát ra do cái đục gõ vào vách đá, âm thanh trong trẻo, êm tai, quanh quẩn giữa hai ngọn núi trên sông.
Chim én bay tới đó xem, nhưng khi quay về nó lại không nói gì cả.
Âm thanh đó rất nhanh đã trở nên rõ ràng.
Đạo sĩ đi qua đó mới phát hiện ra, có người đang đào hang, khắc đá trên vách đá bên con đường núi cheo leo.
Tiếng kêu leng keng, ngân vang không dứt.
Toàn bộ con sông đều là âm thanh này.
Không biết có bao nhiêu công nhân, thợ thủ công đang có mặt ở con đường núi cheo leo này, có người đục khắc vách đá, có người phụ trách dọn dẹp những tảng đá, còn có người bắc nồi nấu cơm, có cả quan viên phụ trách giám sát. Khi nhìn thấy một người một ngựa, còn có cả một con mèo Tam Hoa men theo đường núi hiểm trở đi tới, tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên nhìn sang hắn.
Rất nhiều gương mặt khác nhau, hoặc là đang đứng ở trên con đường núi hiểm trở, hoặc là đứng trên giá gỗ nhỏ, hoặc là đang vận chuyển đá ném xuống sông, hoặc là đang cầm cái đục để đục đá điêu khắc đều ngoảnh đầu sang nhìn hắn.
Bước chân của đạo sĩ không đổi, hắn vẫn chống trượng đi lên phía trước, cũng ngoảnh đầu sang đối mắt với từng người một.
Đồng thời, hắn cũng nhìn sang hang đá và tượng đá đã xuất hiện trên con đường này.
Bức tượng đá nhỏ có chiều cao chừng mấy trượng, ngang với con người, người thợ thủ công điêu khắc tượng đá phải đứng trên một cái giá gỗ nhỏ mới làm được.
Hang đá nhỏ có kích thước bằng cái chậu rửa mặt, hang to cao chừng 1,2 trượng, sâu tới 7,8 thước, giống như một căn phòng.
Hang đá là văn hóa Phật giáo, chủ yếu điêu khắc tượng Phật.
Có đủ kiểu tượng Phật khác nhau, các vị Phật Đà, Bồ Tát La Hán, Hộ Pháp Kim Cang, có tượng ngồi, có tượng đứng, có tượng lớn, có lượng nhỏ, tất cả đều được hiện lên một cách sinh động trên con đường vách đá cheo leo ở Lâm Giang.
Tượng thần của thời đại này không quá mức uy phong, lại không đến nổi quá dịu dàng, cũng không gắng sức tạo cảm giác thiêng liêng, tuyên truyền thần lực vô biên của thần linh. Tượng thần chỉ được xây dựng mô phỏng theo dáng vẻ con người trên thế gian, mô phỏng cách ăn mặc của thần linh trong suy nghĩ của người đời ở thời đại này, khắc họa vô cùng chân thực dáng vẻ tượng thần gần gũi với con người. Điều này chứng tỏ tâm lý của người Đại Yến rất bình thản, vững vàng, thẩm mỹ cũng rất bình thường, cảm thấy dáng vẻ hiện tại của bản thân mới là dáng vẻ tốt đẹp nhất, không có gì tốt hơn nữa, vì thế đương nhiên cũng không cần bổ sung thêm thứ gì khác lên người tượng thần. Điều này đòi hỏi lòng tin cực cao và rất khó có được về văn hóa mới có thể chống đỡ.
Trăm ngàn năm sau, điều này đã trở thành đại diện cho nền văn hóa điêu khắc đá của Đại Yến, phản ánh tính thẩm mỹ và tâm lý của xã hội Đại Yến trên lĩnh vực văn hóa.
Ngoài ra, còn có một vài bức tượng người không phải tượng Phật.
Mà là tượng của người hạ lệnh và bỏ tiền ra để xây dựng hang đá, tượng đá này.
Đạo sĩ từ từ đi qua đó, đối mặt với những bức tượng kia.
Thực ra, rất lâu trước đó, hắn đã nhìn thấy những hang đá, tượng đá tập hợp lại giống như vậy, chỉ là lúc đó, hắn quan sát dưới góc độ của người đời sau.
Lúc đó, phía trên những hang đá, tượng đá ấy tràn ngập vết tích của năm tháng chảy qua như dòng nước, hang đá chỉ còn là hang đá, tượng đá cũng chỉ còn là tượng đá, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy những lỗ thủng hình vuông có kích thước to nhỏ khác nhau xung quanh tượng đá. Lúc đó, những du khách tới tham quan đứng dưới tượng đá đều không biết những lỗ thủng này dùng để làm gì, bây giờ hắn đã nhìn ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận