Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 867: Trường Kinh

Lúc đó còn có Thư đại hiệp đồng hành.
Chỉ là những người qua đêm với hắn ở nơi này năm đó, một người có lẽ vẫn còn đang trong quân đội phương Bắc, trở thành khách khanh của kỳ nhân, một người khác có lẽ đang ở Vụ Sơn, Quang Châu, trở thành tông sư danh thơm lan tỏa khắp giang hồ, tự mình khai sơn lập phái.
Hôm nay, lại có thêm một con chim én.
Trí nhớ của Tam Hoa nương nương rất tốt, vẫn còn nhớ canh cá của tối hôm đó, thế là đạo sĩ bèn nhờ nó đi bắt cá dưới sông, nhờ chim én đi nhặt củi khô, tới buổi tối, hắn liền đốt một đống lửa ở vị trí cũ, nấu một canh cá, cho thêm thức ăn nắm quan lại mới tặng, đó chính là bữa tối hôm nay.
Buổi tối không có người, nước sông mát lạnh, thỉnh thoảng lại có tiếng bọt nước truyền tới.
Đạo sĩ xuống sông tắm rửa.
Con mèo cũng làm giống hắn, nó ngồi trên bờ sông đưa lưng về phía đạo sĩ, đưa chân lên nghiêm túc liếm láp, cứ liếm tới liếm lui, sau đó đưa chân lên xoa mặt.
Tắm rửa sạch sẽ, ngày mai sẽ trở về Trường Kinh. ...
Trường Kinh vừa mới lập đông.
Nếu hỏi người nổi tiếng nhất của Trường Kinh, thậm chí là cả Đại Yến gần đây là ai, không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là Trần tướng quân Trần Tử Nghị mới giành đại thắng ở phương Bắc quay về.
Đây là trận đại thắng chưa từng có ở các triều đại trước, cũng là nơi quân đội các triều đại chưa từng đặt chân tới.
Có thể nói đây là công lao thiên cổ.
Năm nay, lúc đầu xuân, Trần Tử Nghị đã được triệu về triều, phong làm Võ An Hầu.
Đây là vinh dự lớn nhất của võ tướng suốt bao đời nay, trăm ngàn năm nay, cũng chỉ có vài người được phong làm Võ An Hầu.
Lúc này, đương nhiên Trần Tử Nghị đã nhận được sự chú ý của vô số ánh mắt ở Trường Kinh, cho dù người nắm quyền lực chân chính ở trong triều có muốn giữ khoảng cách với hắn hay không, những người thanh liêm không sợ trời, không sợ đất có muốn ngưỡng mộ phong thái của hắn mà tìm tới cửa làm thân hay không, thì tất cả cũng đều âm thầm chú ý tới hắn. Chỉ sợ mỗi ngày có những ai tới hầu phủ, quản gia mua sắm những thứ vải vóc, dược liệu, nguyên liệu nấu ăn gì, những quyền quý lớn nhỏ trong kinh thành đều sẽ biết được thông qua đủ loại đường ngang lối tắt.
Thế nhưng mấy ngày gần đây, hành tung của Trần Tử Nghị rất kỳ lạ.
Không biết tại sao, mỗi ngày, hắn đều ra ngoài từ sáng sớm, cũng không mang theo bao nhiêu người, chỉ mang theo vài hộ vệ thân cận đi ra khỏi thành, vừa ra ngoài thành, hắn liền đứng cả ngày trời, đến khi trời tối mới quay về, hôm sau lại đi tiếp.
Giống như đang đợi ai đó.
Thế nhưng hiện tại, ở Đại Yến, trừ vị đế vương sức khỏe ngày một suy yếu ở trong cung ra, có mấy ai đáng giá để Võ An Hầu phải đích thân ra khỏi thành chờ đợi mỗi ngày chứ?
Rất nhiều quyền quý ở Trường Kinh đều nghi ngờ không thôi.
Tuy nhiên, Võ An Hầu vốn tiếng tăm lừng lẫy, dáng vẻ đằng đằng sát khí, các quan lại trong kinh thành cả văn lẫn võ cũng chỉ dám âm thầm nhìn trộm mà thôi, thậm chí đa phần chỉ là đám người rảnh rỗi nói chuyện phiếm kể cho nhau nghe những tin tức liên quan tới hầu phủ không biết được truyền từ phủ đệ nào tới, cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu người, khó mà phân biệt thật giả. Nếu bảo bọn hắn ra khỏi thành hỏi Võ An Hầu hoặc ra khỏi cửa thành đợi cùng với Võ An Hầu, đa số đều sẽ không dám.
Bọn hắn chỉ dám dặn dò thân tín chờ ở trong thành, lưu ý hành tung của Võ An Hầu, hoặc tự mình giả vờ ra khỏi thành du sông, ngắm cảnh thu, lúc quay về lại giả vờ tình cờ gặp được Trần tướng quân.
Mãi cho đến hoàng hôn ngày lập đông hôm nay...
Một đạo sĩ mang theo một con mèo Tam Hoa và một con ngựa Tảo Hồng xuất hiện ở sườn núi ngoại thành Trường Kinh, hắn đón gió lạnh nhìn xuống toà thành to lớn ở phía dưới, sau đó nhấc bước đi xuống. ...
Trên núi gió lạnh không ngừng, Tam Hoa dù được bộ lông bảo vệ toàn thân cũng bị thổi đến run rẩy. Mới đầu nàng còn không khỏi nhăn nhó mặt mũi, rụt đầu về phía sau. Nhưng đỉnh núi hiện giờ được bao phủ bởi những cơn gió lạnh, đi trong cơn gió, sao có thể tránh được cái lạnh buốt giá.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy vị đạo sĩ và con ngựa đỏ thẫm vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn cách nàng khá xa, lúc này nàng mới vội vàng chạy đuổi theo. Đến khi quen với cơn gió lạnh, ngũ quan của nàng liền rất nhanh sau đó giãn ra, giống như gió lạnh đã không còn.
"Đạo sĩ-"
Trong tiếng gió truyền đến âm thanh nhẹ nhàng tinh tế của nàng, không chú ý nghe thật đúng là nghe không rõ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta đến Trường Kinh rồi!"
"Đúng vậy."
"Hình như đây là nơi ngươi đả lôi thì phải."
"Đúng vậy."
"Cũng chính là nơi mà hồ ly đã đưa chúng ta đến."
"Đúng vậy."
"Tam Hoa nương nương đã gặp qua là không quên được!"
"Chính xác."
Đạo sĩ vừa đi vừa nhìn xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận