Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 863: Bỏ Lỡ Rồi

Con hổ này còn chưa thành tinh đã có thể giết chết sơn quái, một khi thành tinh, nó lại càng mạnh hơn. Tuy nhiên, thứ nhất là bởi vì số lượng hổ rất ít, thông thường, một ngọn núi chỉ cho một con hổ chiếm cứ, số lượng thua xa những sinh vật nhỏ yếu khác, hổ đã thành tinh đương nhiên cũng thua xa trâu, dê, chuột yêu. Thứ hai là hổ yêu trời sinh ngang ngược, nếu như sau khi thành tinh, chúng vẫn không thay đổi, sẽ rất khó đi được lâu dài trong thời kỳ hòa bình thịnh thế.
Tống Du không khỏi nghĩ tới con hổ yêu đã thành tinh mà hắn gặp được lúc mới đi vào Hủ Châu khi hắn mới xuống núi vào mấy năm trước.
Không biết bây giờ nó thế nào, có được thành tựu ra sao.
Xem rất lâu, đạo sĩ mới thu hồi tầm mắt lại.
Tiểu nữ đồng đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Vậy chúng ta có thể tìm được Thư mỗ không?"
Trên gương mặt đạo sĩ có mấy phần tiếc nuối.
"Chỉ e đã bỏ lỡ rồi."
"Bỏ lỡ rồi..."
"Đúng vậy."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Không phải Tam Hoa nương nương muốn diệt hổ à?"
"Đúng vậy..."
Tiểu nữ đồng gật đầu, sau đó tiếp tục ngẩng đầu lên hỏi.
"Vậy sau khi diệt hổ xong thì sao?"
"Sau đó sẽ xuống núi đi vào trong thành, thông báo với quan lại và dân chúng rằng ác hổ ở trong núi đã bị tiêu diệt, người tiêu diệt sơn quân là một kiếm khách tên là Thư Nhất Phàm."
Tống Du ngừng lại một lát, cúi đầu xuống nhìn nó.
"Ngoài sơn quân ra, người đã tiêu diệt hổ yêu và những ác hổ khác chính là một miêu đạo sĩ tên là Tam Hoa nương nương."
"Miêu đạo sĩ!"
"Đúng vậy."
"Tam Hoa nương nương đã trở thành miêu đạo sĩ!"
"Đúng vậy?"
"Sau đó sẽ đi đâu nữa?"
"Đi về hướng Tây, rời khỏi Quang Châu, về lại kinh thành."
"Vậy chúng ta còn có thể gặp lại Thư mỗ không?"
"Ai mà biết được chứ?"
Đạo sĩ không khỏi lộ ra ý cười.
Trời đất bao la, con người lại nhỏ bé, bỏ lỡ là một chuyện bình thường. Chỉ cần không tập trung, vừa không cẩn thận liền sẽ bỏ lỡ.
Vừa không cẩn thận liền bỏ lỡ, sẽ rất khó gặp lại.
Có lẽ mỗi một cố nhân đều sẽ như vậy.
Nếu như may mắn, có lẽ vài năm sau đó, trong lúc không chú ý, tại một thời điểm không thể đoán trước, ở một nơi không thể đoán trước, hai bên sẽ tình cờ gặp lại nhau, đương nhiên cũng sẽ ngạc nhiên mà vui mừng một phen.
Nếu như không may sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Duyên phận tuyệt vời ở chỗ chúng ta không thể nắm giữ được nó.
May mà Tống Du là một đạo sĩ giả.
Đạo sĩ có đạo quan của mình.
Đạo sĩ có thể di chuyển, còn đạo quan thì không.
Cũng có thể mấy chục năm sau, sau khi hành trình du lịch thiên hạ của đạo sĩ kết thúc, về lại đạo quan. Một ngày nào đó, sẽ có người tới gõ cửa, vừa mở cửa ra, hắn liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nhưng cũng đã thay đổi, đối phương sẽ hành lễ với hắn, nói rằng mình là cố nhân đã từng gặp gỡ hắn vào thời điểm nào đó. Năm đó, sau khi từ biệt, cả hai không còn gặp lại nữa, người nọ cũng đã tính toán thời gian hắn về lại đạo quan, cũng nhớ kỹ địa chỉ đạo quan, nhân lúc trong lòng vẫn còn nhưng nhớ, nhân lúc cơ thể vẫn có thể đi lại, hoặc là bởi vì một nguyên nhân nào đó mà tới Dật Châu một chuyến, thế là bèn tới bái phỏng hắn trước.
Lúc đó, chắc chắn đạo sĩ sẽ ra mở cửa nghênh đón.
Mặc dù Phục Long Quan truyền thừa nhiều đời, nhưng mỗi đời đều không giống nhau, Tống Du sẽ không làm như Đa Hạnh đạo nhân, khi tuổi già đơn độc sẽ không gặp lại cố nhân. ...
Sau khi kiếm khách tiêu diệt hổ yêu, hắn quả thực không đi vào thành, cũng không kéo dài ở huyện Kim Hà lâu, mà mang theo cơ thể đầy vết thương nhanh chóng quay về.
Trừ bởi vì bị thương ra, hắn còn có nguyên nhân khác.
Một là môn phái đang trong giai đoạn đầu sáng lập, vô cùng bận rộn, bản thân hắn là chưởng môn, quả thực không nên rời đi quá lâu.
Thứ hai, nạn châu chấu ở huyện Cập Nghiễn vẫn chưa được bình ổn. Lúc đầu, hắn quả thực đã tới huyện Cập Nghiễn trước, tuy nhiên hắn đã nhanh chóng rời đi. Bởi vì lúc đó hắn chưa tiêu diệt xong nạn châu chấu đã đi tới nơi này trước, đi đường tắt tới Châu thành, nhờ tri châu có chút giao tình với mình giúp đỡ cứu trợ thiên tại, thuận tiện thử xem sau khi tiêu diệt mãnh hổ, bản thân có thể có được cảm ngộ gì hay không, nói không chừng sẽ có vài phần trợ giúp trong việc ổn định nạn châu chấu.
Thứ ba là theo những lời đồn trong giang hồ, tất cả yêu ma ở Triệu Châu, Hàn Châu đều lần lượt bị tiêu diệt. Kiếm khách cũng đã biết lộ trình của đạo sĩ, cũng biết tốc độ di chuyển và phong cách làm việc của đạo sĩ ra sao, hắn cảm thấy tiên sinh đã sắp tới Quang Châu, sau khi tiên sinh tới nơi, nói không chừng sẽ tới bái phỏng hắn. Đến lúc đó, nếu hắn không có mặt ở sơn môn liền sẽ bỏ lỡ, cho dù tiên sinh có tới hay không, hắn cũng nên chờ ở sơn môn mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận