Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 250: Thần Linh Ở Địa Phương Chúng Ta

"Miếu Thiên Lôi?"
"Đúng, cùng một gia đình với bạn."
"Thì ra là thế."
Tống Du cảm thấy thú vị, không nhịn được lắc đầu.
Hắn cũng không rời đi ngay lập tức mà khiêm tốn thỉnh giáo một câu:
"Nghe nói vị Ếch Thần này cũng thiêng lắm, không biết là thần linh phương nào?"
"Đây là thần linh ở địa phương chúng ta."
Người này nhiệt tình giới thiệu với hắn:
"Ếch Thần có thể phù hộ cho ngươi không bệnh không tật, sống lâu trăm tuổi, nhiều con nhiều phúc. Nếu ngươi muốn thì cũng có thể ở lại cùng chúng ta tế bái Ếch Thần, đảm bảo sau khi ngươi đi bộ cả ngày chân đau lưng nhức, lập tức sẽ không còn đau nhức nữa, sung sướng hơn tiên."
"Thần kỳ vậy sao?"
"Không tin ngươi thử xem, nhưng phải thành tâm mới được."
"Vậy e rằng tại hạ không được rồi."
Tống Du mỉm cười bước ra ngoài.
Lúc này, trong đám người có một người nam nhân trung niên da rám nắng đang ngó trái ngó phải, hắn ta cứ nhìn con ngựa tía rồi nhìn mèo Tam Hoa, xong rồi lại nhìn đạo sĩ, cuối cùng dường như cũng nhớ ra rằng vị đạo sĩ này chính là đạo nhân hơi quái dị mình chở năm ngoái, hai mắt sáng lên, thốt ra:
"Là ngươi! Tiên sinh!"
Tống Du tạm thời dừng cước bộ, mỉm cười thi lễ:
"Xin chào nhà đò, một năm không gặp, nhà đò trông hơi khác đấy, suýt chút nữa ta không nhận ra ngươi."
"Sao tiên sinh lại quay lại đây?"
"Phong cảnh rất đẹp."
"Không phải ngài đi vân du thiên hạ sao?"
"Chưa đi xa."
Tống Du thành thật trả lời, không hề nói dối, sau đó khách sáo nói:
"Nhưng không ngờ lại có thể gặp được nhà đò. Thật sự là có duyên."
"Hữu duyên, hữu duyên..."
"Hôm nay nhà đò không chèo thuyền à?"
"Không chèo thuyền."
"Có phải vì hôm nay muốn tới tế bái Ếch Thần không?"
"Gần một tháng rồi ta không lên thuyền."
"Tại sao? Đổi sinh kế rồi à?"
"Chèo thuyền để làm gì? Không được tự tại!" Nhà đò xua tay, từ chối nói thêm, sau đó lại nhìn hắn: "Tiên sinh đúng là cao nhân, một năm không gặp, ngài gần như chẳng thay đổi gì cả!"
"Ngược lại nhà đò thì gầy đi nhiều."
"Những người nghèo khổ như chúng ta sao có thể không gầy? Bụng to như mang thai là thứ chỉ có quan gia, người giàu có mới có".
"Hợp lý..."
Tống Du liếc nhìn dáng vẻ nhà đò gầy gò yếu ớt, trông mặt vàng vọt mắt đen kịt, hắn không bình luận gì, chỉ khách khí nói: "Ta nghe người ta nói, gầy một chút còn tốt hơn."
"Thật hay giả?"
"Nhưng không thể gầy quá."
"Ha ha, cũng thế."
"Tại hạ không quấy rầy nữa."
"Tiên sinh đi đi, chúng ta sắp bắt đầu rồi."
"Cáo từ."
Tống Du đáp lễ với hắn ta rồi rời khỏi miếu.
Vừa rồi họ giống như cố nhân tương phùng, lúc họ nói chuyện không ai quấy rầy, mọi người đều chờ họ, đến khi họ trò chuyện xong và Tống Du rời đi, tế bái mới bắt đầu.
Quá trình này cũng không quá nghiêm túc, có nhiều tuỳ ý.
Đầu tiên, họ lần lượt dâng hương, dập đầu cầu nguyện.
Người dâng hương thì thành tâm thành ý, nhưng những người khác thì không nghiêm túc giữ im lặng mà lại nhỏ giọng tán gẫu, rõ ràng việc cúng tế này rất tùy tiện, không hề có quy tắc chính thức rõ ràng.
Tống Du đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát và lắng nghe.
Nghe thấy có người trong họ nói đêm qua gặp phải chuyện lạ, có người từ núi Vân Đỉnh xuống hỏi họ năm nay là năm nào, hôm nay là ngày mấy tháng mấy, cứ như người điên, thế rồi lập tức có người khác cũng đứng ra nói mình cũng gặp phải người nọ, người nọ hỏi hắn ta chuyện tri huyện huyện Thạch Tú mất tích năm ngoái, nghe xong thì giống như là mất trí, lẩm bẩm một mình nói thần tiên gì đó.
Nghe bảo năm kia núi Vân Đỉnh bỗng tụ tập toàn dã thú, đã lâu không có ai lên núi Vân Đỉnh. Đại đa số những người định lên núi vì nghe danh cũng bị mọi người thuyết phục quay về. Không biết tại sao đám dã thú lại tụ tập trên đỉnh núi, và khi vào thì chúng mới tản đi?
Cứ có người đứng dậy thì lập tức có người tiếp theo đến dâng hương.
Có người đang nói dở thì đến lượt mình, họ bèn quỳ xuống luôn trước tượng, thành tâm cầu nguyện, rồi lại đứng lên tham gia tán gẫu tiếp.
Được một nửa thời gian, tượng thần bắt đầu có thần thái.
Tất cả khói bay về phía bức tượng và chìm vào trong bức tượng đất sét, giống như bên trong có cái động không đáy.
Sau khi thắp hương xong, hương vẫn chưa cháy hết.
Nhân dịp khoảng thời gian này, có một người dẫn đầu thuyết giáo cho mọi người nghe về Ếch Thần, về chuyện Địa Phủ và luân hồi. Đại khái là nếu tin vào Ếch Thần thì kiếp sau có thể đầu thai vào chỗ tốt, có một vài người vốn phải vào Địa Phủ chịu tội, vì tin Ếch Thần nên không cần chịu tội nữa.
Đây cũng coi như là một thủ đoạn nhỏ để củng cố tín ngưỡng.
Đợi đến khi thuyết giáo xong, hương của mọi người đều đã cháy hết thì có một chuyện kỳ lạ xảy ra: trên tượng đất bỗng có dầu trơn không biết từ đâu chảy ra phản xạ dưới ánh mặt trời đủ mọi màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất giống bề mặt của lớp bong bóng mới thổi, những người đó vừa thấy thế thì điên cuồng lao tới liếm thứ đồ vật giống như dầu trơn này.
Liếm một phát thì híp mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận