Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 841: Lời Đồn Chân Thật

Rời khỏi Trường Kinh và Ngang Châu, tới Hoà Cháu, Ngôn Châu và Việt Châu, đây chính là cuộc hành trình rời xa thế giới văn minh, bước vào thế giới của chiến tranh và yêu quỷ. Có lúc, khi đi trên đường, đạo sĩ lại nhớ tới sự phồn hoa của Trường Kinh, Dật Đô mà hắn từng đi qua, thậm chí còn có cảm giác như chúng không cùng một thế giới. Nhưng sau khi tới Triệu Châu, Hàn Châu, Quang Châu, lại là một quá trình rời khỏi vùng đất xa xôi lạc hậu, lần nữa quay trở về thế giới văn minh.
Đã có thể nhìn thấy mấy phần phong thái phồn hoa của Hàn Đô.
Tuy nhiên, lúc này, bất cứ nơi nào ở phương Bắc cũng đều có lời đồn về đạo sĩ, càng tới gần Ngôn Châu, Hoà Châu, lời đồn càng chân thật, có lúc, đạo sĩ còn không dám tuỳ ý đi vào thành.
Dần dần qua khỏi Hàn Châu, hơi nóng ngày càng mạnh.
Con mèo vừa đi vừa nói với đạo sĩ.
"Có phải chúng ta đã tới Quang Châu rồi không?"
"Tam Hoa nương nương thông minh."
"Thư mỗ vốn ở Quang Châu!"
"Tam Hoa nương nương nhìn thấy ở không quên."
"Nghe thấy ở sạp trà ven đường."
"Vậy là nghe thấy không quên."
"Chúng ta sẽ đi tìm Thư mỗ à?"
"Vậy thì đi thăm hắn một phen."
"Đi thăm hắn một phen."
Dường như con mèo cũng cảm thấy vui vẻ.
Thời đại này, thế giới vô cùng rộng lớn, một khi từ biệt cố nhân quả thực rất khó gặp lại. Bây giờ đã biết vị trí của cố nhân, lại tiện đường đi ngang qua, đương nhiên phải đi tới xem sao.
Gặp gỡ vốn đã khó, hãy cho duyên phận thêm một cơ hội. ...
Thời điểm mùa hè giao với mùa thu là thời gian nóng nhất trong năm.
Lúc trước, khi Tống Du đi từ Triệu Châu, Hàn Châu qua vẫn còn ổn, ở bên đó cho dù là thời điểm nóng nhất của mùa hè, khí hậu ở phần lớn địa phương đều không hề nóng bức. Trên đường tới đây, nhiệt độ cũng rất thích hợp, bây giờ bước vào Quang Châu lại ngày càng nóng.
Điểm tốt là người càng lúc càng nhiều, ngày càng hoa lệ, đoàn người cho dù là lương thực hay chỗ ở đều thuận tiện hơn nhiều.
Có lúc, hắn còn không cần tự nấu cơm tìm nước, trên đường, cứ mỗi mấy chục dặm lại có một quán trà, ngoài bán trà ra, rất nhiều nơi còn bán cả bánh bột ngô, màn thầu, có thể lấp dạ. Thỉnh thoảng hắn còn nhìn thấy những quán bán hoành thánh hoặc mì nước, như vậy coi như ngày hôm đó gặp may cả ngày. Mặc dù nói rằng thời tiết như vậy, nhưng chỉ cần không đổ mưa liền có thể tùy tiện tìm một chỗ bằng phẳng, cũng không cần trải thảm, đệm hay chăn mỏng lên mặt đất vẫn có thể ngủ một đêm ngon lành, ngắm nhìn bầu trời sao óng ánh trong lành vô tận chỉ có ở thời đại này, tuy nhiên hắn cũng thường tìm một ngôi miêu tá túc, trò chuyện với những người giang hồ cũng tới đó nghỉ chân.
Cảm giác này cũng giống như thời điểm hắn vừa mới xuống núi, đi lại ở Dật Châu.
Thời điểm đó vừa hay cũng là lúc chuyển giao giữa mùa hạ và mùa thu.
Tuy nhiên đạo sĩ đã thay đổi rất nhiều so với lúc đó.
Cũng đã trải qua rất nhiều so với lúc ban đầu.
Thời khắc này, ở trên đường, cây xanh như một tấm đệm, sáng tối rõ ràng, bóng của cành cây lá cây đều phản chiếu trên con đường, một người một mèo một ngựa di chuyển trong đó, ánh sáng và bóng tối trên người cũng không ngừng thay đổi, chợt có cảm giác hốt hoảng.
Bên cạnh có không ít người đi đường, thương nhân, người đưa thư, người giang hồ, không đến mức người đi đường nối liền không dứt, nhưng chỉ cần đi được một đoạn lại nhìn thấy một đoàn người.
Tiếng chuông kêu leng keng theo từng bước chân của con lừa, thỉnh thoảng lại có người quát mắng, còn có cả tiếng phì mũi.
Đạo sĩ đang đi trên đường, bỗng nhiên một giọng nói rất nhỏ truyền tới từ phía sau.
"Có một vị tiên sinh..."
Rõ ràng là giọng của con nít.
Tống Du xoay người nhìn sang, là mấy người giang hồ dắt theo con lừa, trên lưng con lừa có một nam hài đang ngồi, giọng nói vừa nãy truyền ra từ nam hài ngồi trên lưng lừa.
Người lớn dắt lừa ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn nam hài một cái, giống như muốn nói nó không được la lối om sòm, cũng giống như chỉ trích nó khiến Tống Du chú ý hoặc quấy rầy Tống Du, sợ chọc lấy phiền phức.
"Hữu lễ..."
Tống Du cười với bọn hắn.
Người giang hồ dời tầm mắt khỏi nam hài, thấy Tống Du dịu dàng, lịch sự, hắn cũng cười lại, không dám thất lễ, bèn nắm chặt dây cương chắp tay lại nói.
"Tiên sinh, hữu lễ."
"Các vị đang định đi đâu?"
"Đi Vụ Sơn."
"Cũng đi Vụ Sơn à?"
"Tiên sinh cũng vậy ư?"
"Đúng vậy."
Nụ cười của Tống Du càng rạng rỡ thêm vài phần.
Hắn lại nhìn sang mấy người nọ, người lớn có kẻ mang theo đao kiếm, có kẻ mang theo côn, đều giống như người trong giang hồ. Dường như mỗi người đều dắt theo một con lừa, nếu là hai người cùng dắt lừa lại trông giống như vợ chồng. Trên lưng mỗi con lừa đều có một tiểu hài tử hoặc lớn hoặc nhỏ. Tất cả đều đang ở độ tuổi phù hợp để luyện võ, bao gồm cả nam hài kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận