Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 555: Xin Chút Đồ Ăn

Vẫn hành lễ cảm tạ, lúc hắn đang định rời đi, lão giả lại lên tiếng:
"Tiểu tiên sinh kia."
"Lão trượng còn có chuyện gì?"
"Nếu nhà ngươi thật sự muốn xin chút đồ ăn, có thể đến nhà Đinh tài chủ ở đầu thôn Đông hỏi thử xem sao."
"Đầu thôn Đông sao?"
"Chính là căn nhà đầu tiên ở phía đông thôn ."
Lão giả nói với hắn, dừng một chút, lại hạ giọng:
"Nhà tài chủ đang làm việc vui, sau khi ngươi đi, nói chút lời hay, có lẽ có thể lấy được chút đồ ăn ngon."
"Đa tạ lão trượng."
"..."
"Lão trượng khoát tay áo, khe cửa cũng dần khép lại."
"Vốn tưởng rằng có thể thay tiên sinh tiết kiệm chút công phu, lại không nghĩ tới, lại còn liên lụy tiên sinh."
Kiếm khách thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ nói.
"Túc hạ đã giúp ta tiết kiệm rất nhiều công sức rồi đấy."
Tống Du cười nói:
"Muốn trách thì trách túc hạ anh võ bất phàm, một thân hiệp khí, lúc này trời đã tối, khiến người ta cảnh giác cũng là chuyện bình thường, thật sự không cần tự trách mình như vậy."
"..."
Kiếm khách lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía xa xa:
"Thôn này hình như rất rộng."
"Đúng là không hề nhỏ."
"Phía đông thôn..."
Thư Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời có thể nhìn thấy những ngôi sao.
Ngay lập tức hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ phương hướng:
"Là hướng bên này."
Bọn họ lại mò mẫm đi.
Trời tối rất nhanh, giống như mỗi bước đi, ánh sáng đều phải tối hơn một phần, cũng may trên đỉnh đầu ngôi sao càng ngày càng nhiều. Ánh sáng mặc dù tối, nhưng cũng không đến mức để mà không có chút động tĩnh nào như vậy."
"Kỳ lạ thật."
Thư Nhất Phàm nhíu mày, vừa đi vừa nói: "Không phải nói trong thôn tài chủ nhà đang làm hôn sự sao?"
"Có thể có điều gì đó đặc biệt."
"Đặc biệt..."
Hôn nhân, hôn sự vốn cử hành vào lúc hoàng hôn.
Lúc này tuy rằng có chút muộn, nhưng cũng là vừa qua chạng vạng, cho dù đã qua thời điểm khua chiêng gõ trống, cũng nên cử hành hôn lễ hoặc là mở tiệc chiêu đãi tân khách, trong thôn hẳn là rất náo nhiệt mới đúng. Nhưng mà một đường đi tới chẳng những trong thôn yên tĩnh, chỉ có chó sủa mà không có tiếng người, thậm chí hình như cũng không có ai đến nhà tài chủ.
"Là nhà này phải không?"
Thư Nhất Phàm nhìn trái nhìn phải, xác định đây là thôn đông đầu đệ nhất gia, cũng là trong thôn duy nhất một hộ đại hộ gia đình, hơn nữa không phải bình thường đại, lúc này mới tiến lên đi, gõ cửa.
"Cốc cốc..."
Thư Nhất Phàm vừa gõ cửa, vừa ghé sát tai vào nghe ngóng.
Rất nhanh sau đó bên trong liền có tiếng bước chân.
Thư Nhất Phàm lập tức thu đầu lại.
"Cạch..."
Cánh cổng đã được mở ra.
"Xin hỏi vị đây là..."
Một người tôi tớ xách theo đèn lồng trắng đứng ở cửa, phía sau còn đứng mấy người, quần áo ăn mặc rất đẹp, đều hướng mắt nhìn về phía bên ngoài.
Người hầu nâng đèn lồng lên, chiếu sáng mấy người bên ngoài.
"Các ngươi là..."
"Xin hành lễ..."
Lần này là Tống Du mới mở miệng nói:
"Tại hạ họ Tống tên Du, người ở Dật Châu, từ Trường Kinh đến, đi ngang qua quý địa, trời cũng tối, muốn ở quý phủ xin chút nước uống, nếu thuận tiện, mua thêm chút đồ ăn.
"Không phải khách."
Mấy tên người hầu quay đầu nhìn về phía chủ nhân phía sau.
Phía sau một lão giả với quần áo lộng lẫy, nghiêng người về phía trước, nương theo ánh đèn lồng nhìn về phía Tống Du, nói ra:
"Là một vị đạo quán tiên sinh?"
"Tại hạ là một gã du phương vị đạo sĩ, ngao du đến đây."
"Đạo sĩ thật hay đạo sĩ giả?"
"Tại hạ có căn cứ để chứng minh."
"Có thể để ta xem qua không?"
"Đương nhiên là được rồi."
Tống Du liền lấy ra độ điệp, đưa cho bọn họ.
Lão giả soi dưới đèn lồng, nhìn kỹ một lúc, lúc này mới tin vài phần, nhưng vẫn là do dự:
"Các ngươi đi đâu?"
"Bọn ta đii Hòa Châu."
Tống Du lễ phép đáp:
"Vốn định là sẽ đi Hoài Trường huyện, nhưng trên đường chậm trễ nên không thể tới kịp."
Nói xong Tống Du liền nhìn về phía lão giả.
Lão già cũng đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới.
"Không biết có tiện không..."
"Tối nay tiên sinh ngủ ở đâu?"
"Nếu có thể ở trong thôn tá túc, tất nhiên diễm phúc, nếu không thể, bọn ta cũng có thể tìm một chỗ nào đó, nghỉ lại qua đêm."
"Các ngươi không đi nữa à?"
"Sắc trời đã tối, Hoài Trường còn xa, không tiện đi tiếp."
"Quý phủ nhà ta đang đãi khách. ."
Ánh mắt lão giả lóe lên, không biết so đo cái gì, lập tức nói:
"Thôi, người tới là khách, gặp nhau cũng là hữu duyên, mời vào đi, buộc ngựa ở cửa là được."
Lão giả này cùng mấy người phía sau vốn dĩ đi ra đón khách, giờ phút này người gặp tới không phải khách, nhưng cũng mời đoàn người Tống Du vào trong.
"Đa tạ lão trượng."
"Hồng Nhị, đưa khách ra sân sau, vào phòng bếp bưng mấy đĩa thức ăn ngon lót dạ cho khách."
"Dạ vâng."
"Không cần làm phiền tới lão trượng, chúng ta đổi chút dễ dàng mang theo đồ ăn với hai bình nước là được rồi."
Tống Du nói.
"Chõ ta không thiếu chút đồ ăn này, nếu đã đi tới đây, lão hủ chỉ nên cùng tiên sinh kết thiện duyên."
Lão giả đáp lại.
"Vậy thì đa tạ lão trượng."
"Các vị, mời đi theo ta."
Người hầu tên là Hồng Nhị đi tới phía trước.
"Xin đa tạ."
Tống Du liền đi theo hắn.
Thư Nhất Phàm mang theo kiếm của mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua ngựa của mình và tiên sinh, tài cao gan lớn, hắn cũng không có gì phải lo lắng, cất bước liền đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận