Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 851: Đạo Hạnh Thấp Kém

Lúc đầu, khi ở Việt Châu, con chim én này và con mèo thi triển pháp thuật với nhau đã thi triển bản lĩnh biến hóa.
Chỉ là mặc dù đạo hạnh của con chim én này không tính là thấp, từ khi nó đi theo bên cạnh hắn tới nay cũng đã tiến bộ rất nhiều, nhưng cho dù nó có thể biến thành hàng trăm hàng ngàn con chim én, nhưng sao có thể bắt giết hết toàn bộ nhiều châu chấu như vậy?
Tống Du nhất thời nghĩ không ra, nhưng hắn cũng không phủ định, chỉ nói với nó.
"Chớ căng thẳng, từ từ nói, mặc dù châu chấu ở nơi này đã thành tai họa, đã vậy còn trải rộng trên diện tích lớn tối thiểu phải tới trăm dặm, ngày cả ta cũng khó mà đối phó được với chúng, nếu ngươi thật sự có cách diệt trừ tai họa, sẽ có thể cứu được một vạn lê dân bách tính, nếu như không cứu được cũng không sao, có thể diệt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ít nhiều gì cũng là chuyện tốt."
"Đạo hạnh của ta thấp kém, đương nhiên không thể tiêu diệt được nhiều châu chấu như vậy, tuy nhiên pháp thuật này của lão tổ tông đã đạt tới đỉnh cao, có thể biến thành hàng ngàn hàng vạn, dùng chim én để chở lương thực, một lần có thể tha được toàn bộ kho thóc triều đình."
Chim én ngừng lại một lát, sau đó nói chuyện cũng ổn định hơn rất nhiều.
"Sau khi lão tổ tông thăng thiên đã để lại nhục thân, đồng thời cũng để lại một ít lông mao, chia cho chúng ta. Nhớ có sự yêu mến của lão tổ tông, ta và mấy vị trưởng bối khác có công ra biển tìm giống tốt cũng được chia phần nhiều nhất, được chia 3 sợi lông ở trên đầu cánh, mỗi sợi có thể sử dụng toàn bộ bản lĩnh của lão tổ tông thời kỳ mạnh nhất..."
"Thì ra là vậy."
Tống Du chợt hiểu ra, không khỏi gật đầu.
Yến Tiên An Thanh có ngàn năm đạo hạnh, cho dù là bản thân chim én hay pháp thuật kia đều có thể diệt được côn trùng, nếu như có bản lĩnh của hắn, xem ra việc tiêu diệt châu chấu cũng không phải vấn đề quá lớn.
Chim én tiếp tục liếc sang phía hắn, nhận được sự khẳng định của hắn, giọng điệu của nó cũng tự tin thêm mấy phần.
"Dùng hết 3 sợi lông này sẽ có thể tiêu diệt tất cả châu chấu ở đây..."
"Vậy ta thay mặt tất cả dân chúng ở đây đa tạ ngươi."
"Không dám, không dám..."
Mặc dù giọng nói của chim én rất nhỏ nhưng thực tế trong lòng nó rất vui vẻ.
Sau đó, nó vẫn đứng ở trên lưng ngựa, nghiêng đầu ra sau lưng, giống như đang làm động tác gãi ngứa hoặc rỉa lông như bình thường, sau đó nó lấy 3 sợi lông từ trong cánh ra.
Nhìn rất giống như nó nhổ lông từ trên người mình.
Cũng không thấy chim én có bất cứ hành động nào khác, nó chỉ ngậm lấy 3 sợi lông vỗ cánh bay lên, lao lên trời.
"Phùng..."
Một đống khói bụi bỗng nhiên nổ tung trên bầu trời.
Khói bụi giống như có màu đen, đậm như mực, nhưng nếu nhìn kỹ, lại thấy có màu lam nhạt và kim loại sáng bóng, giống như lông đen ở sau lưng chim én.
Sau đó, từng đợt âm thanh chim chíp vang lên.
Giống như bên trong có vô số con chim đồng loạt kêu lên.
"Soạt..."
Vô số chim én cùng vỗ cánh bay ra khỏi màn sương, sau đó chúng tản ra xa, khắp nơi đều là tiếng gió do chúng vỗ cánh mà thành, nhẹ nhàng bao phủ tiếng ong ong đầy trời của châu chấu.
Khi nhìn gần, đàn chim én này giống như một đám mây đen. Mãi cho đến khi chúng đã bay ra xa, tản ra khắp nơi, đám mây đen đó mới dần dần nhạt đi, biến thành vô số đốm nhỏ trên bầu trời bay về nơi xa, phần lớn trong số chúng đều bay tới những nơi không thể nhìn thấy, cũng có một số ít hạ thấp độ cao sà xuống khu vực xung quanh, linh hoạt quay lại giữa không trung, bắt giết châu chấu, hoặc đậu xuống dưới đất.
Khắp bầu trời đều là tiếng chim kêu và tiếng vỗ cánh phành phạch.
Cảnh tượng này diễn ra rất lâu, cũng không biết có bao nhiêu chim én đã được thả ra, cuối cùng chúng cũng đã dừng lại.
Tống Du ngẩng đầu nhìn lên...
Hắn giống như xuyên qua thời gian, nhìn thấy cảnh tượng năm đó, năm thiên tai ấy, Yến Tiên An Thanh đã thể hiện bản lĩnh của mình, tha kho lương của triều đình tới cứu trợ nạn đói. Ngẫm lại lúc đó, lúc nạn dân nhìn thấy hắn, có lẽ cũng rung động giống như Tống Du bây giờ.
Con mèo cũng ngẩng cao đầu lên, nhìn tới ngây người.
"Thật lợi hại..."
Tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng, trong trẻo truyền tới. ...
Những con châu chấu trước đó bị một trận gió của đạo sĩ thổi chết, sau đó lại có đàn mới bay đến không ngừng. Lão giả ở ruộng đã mệt mỏi đến nỗi không thở nổi, đành phải tạm thời nghỉ ngơi, lão dự định đợi đến lúc muộn, đến khi trời tối, sẽ đốt một đống lửa trong ruộng như lời quan phủ nói, lấy lửa diệt côn trùng.
Loài quỷ trùng này thật đúng là biết giày vò người ta.
Chỉ sợ rằng không phải Châu Thần Lão Gia kia lần nữa tái sinh?
Lão giả đỡ eo từ trong ruộng đi ra, ngửa đầu nhìn đám côn trùng bay rợp trời, không khỏi thở dài.
Đúng lúc này, lão đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh ở phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận