Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 769: Sức Sống Vô Hạn

Hạt giống vừa mới ném xuống lúc này đã mọc rễ, mầm cây phá đất mọc lên từ hạt giống màu đen ban đầu, không bao lâu sau, vỏ hạt giống liền rơi xuống, lá cây non mềm ở bên dưới dần dần mọc lên.
Mầm cây nhỏ cũng nhanh chóng cao lên.
Gốc cây này dường như có sức sống vô hạn, không cần Tống Du thúc giục, cũng không thấy Tống Du thi pháp gì, nó đã tự mình mọc lên nhanh chóng.
Mọi người có mặt tại đây đều không khỏi sợ hãi hô lên.
Ước chừng một nén nhang sau, trong phòng đã có thêm một dây leo cao hơn nửa người, trông nó vô cùng tươi tốt, giống như cây đậu hà lan, trên cây có còn một đóa hoa màu lam nở rộ.
"Hạt giống tiên có thể nghe hiểu tiếng người chăng?"
Tống Du nói xong bèn chỉ vào tướng quân đang nằm sấp ở bên cạnh.
"Nếu như hiểu được tiếng người, hãy lấy đi yêu pháp trên cơ thể người này."
Mọi người không khỏi mở lớn hai mắt.
Ngay cả binh lính, tiểu giáo coi giữ cửa cũng không nhịn được bước tới quan sát.
Đến cả tướng quân đang nằm sấp bên cạnh cũng không nhịn được nghiêng đầu sang, nhìn chằm chằm dây leo cao hơn nửa người kia.
Bình thường, đây là chuyện chỉ có thể nghe được trong những lời đồn đại hoặc những câu chuyện xưa, giờ đây nó đã thực ra xảy ra ngay trước mắt, sao có thể không hấp dẫn người khác cho được.
Chỉ thấy dây leo lắc lư một hồi, trong thời gian rất ngắn, bông hoa liền khô héo, sau đó một hạt đậu nhỏ bằng đậu hà lan bắt đầu mọc lên, hạt đậu này quả thực đang từ từ lớn lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Trong những tiếng kinh hô liên tiếp của tất cả mọi người, ước chừng một nén hương sau, quả dây leo đã lớn bằng một quả dưa hấu, có có màu đen như mực, hình bầu dục, bên trên còn có thể thấp thoáng nhìn thấy đường vân.
"Ôi chao!"
Trương quân sư ở bên cạnh lập tức la lên một tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn theo tiếng la của hắn, lúc này mọi người mới phát hiện ra, lúc ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả vị tướng quân kia cùng dừng ở cây leo đang lớn lên ở trong phòng và trái cây đang chín dần trên cây, vậy mà tất cả mọi người bao gồm cả tướng quân kia đều không hề phát hiện ra, song song với việc trái cây kia chín dần, khối sưng trên lưng hắn cũng dần dần xẹp xuống.
Ngoài một vết đỏ nhỏ ra, mọi thứ hầu như đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng vết đỏ nhỏ này cũng nhanh chóng biến mất ngay trước mắt mọi người.
Mọi người lại nhìn sang dây leo, từng chiếc lá của nó dần dần khô héo, cuống dưa cũng khô đi trở nên cứng ngắc, hình như dưa đã chín.
"Quả thật là thần tiên!"
"Thật thần kỳ!"
"Tiên pháp!"
"La Tướng quân, khối sưng sau lưng ngươi đã biến mất, ngươi mau sờ vào thử xem có còn đau không?"
La Tướng quân nghe vậy, theo bản năng đưa tay lên sờ một cái.
Thôi được rồi, hắn quá cường tráng, không sờ tới.
Lúc này, một vị tướng lĩnh có quan hệ tương đối thân thiết với hắn bước lên một bước, sau đó cẩn thận sờ vào lưng của hắn, hai người đều vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi hô lên, tướng quân lập tức đứng lên cười ha ha một tiếng, vỗ cái bốp lên lưng hắn một cái.
Vậy mà quả thực đã trở nên hoàn mỹ như lúc đầu.
Chỉ nghe đạo sĩ ở phía trước nói tiếp.
"Còn phải chém đứt quả của nó nữa."
Lập tức có một vị tướng quân tới chém quả dưa xuống.
Bên trong quả dưa hầu như chỉ toàn nước, có màu đỏ sậm còn có mùi tanh hôi.
Tướng quân đang nằm sấp lập tức hoàn toàn bình phục. Mọi người đều cảm thấy vô cùng hào hứng.
"Những tướng sĩ bị trúng yêu pháp ở trong quân quá nhiều, nếu để một mình tại hạ làm, chỉ e phải mất mấy ngày cũng chưa xong. May mà nhưng hạt giống tiên này có thể hiểu được tiếng người, chỉ cần biết chú ngữ, phàm nhân cũng có thể khiến nó có tác dụng."
Tống Du chờ bọn hắn bàn tán ầm ĩ xong rồi mới nói.
"Chú ngữ chính là câu mà ta đọc vừa nãy. Gieo hạt giống xuống rồi lấp đất lên, tưới một ít nước trước rồi sau đó mới đọc một đoạn chú ngữ, lệnh cho nó lớn lên. Nhưng ta chỉ cần đọc một câu, còn các vị phải đọc liên tiếp không được ngừng lại, mãi đến khi nào hoa nở mới thôi. Sau khi hoa nở, hãy lập tức đọc đoạn chú ngữ thứ hai, ra lệnh bông hoa dùng yêu pháp để kết thành trái, cũng phải đọc liên tục, đợi đến khi nào trái chín, rút đao chém xuống là được."
"Chúng ta đã ghi nhớ."
Tống Du lại nhìn sang chiếc rương nhỏ.
Bên trong có khoảng 300 hạt giống.
Bát Ca ở trong quan mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, bên trong có lẽ vừa chẵn 300 hạt.
"Nếu có dùng thừa thì hãy trả lại cho ta."
"Chắc chắn rồi!"
"Tại hạ về trước."
"Tiên sinh đi thong thả..."
Tống Du chắp tay với mọi người một cái, sau đó hắn cầm theo bức thư quay về chỗ ở của mình.
Hắn ngồi xuống trước bàn, mèo Tam Hoa cũng không kịp chờ nhanh chóng nhảy lên bàn, Tống Du không để ý tới nó, hắn chỉ mở bức thư ra, lấy giấy ở bên trong ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy.
Trên giấy chỉ viết mấy dòng ngắn ngủi.
Không giống viết bằng bút lông, mà giống như chấm mực bằng lông chim để viết, chữ viết rất bình thường, cũng được viết bằng bạch thoại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận