Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 789: Chim Én Trưởng Thành

Nếu như có một vị thần lúa gạo bội thu, lão Yến Tiên lại nguyện ý quản chuyện này, tiếng tăm trong dân gian tốt đẹp, nói không chừng sẽ có rất nhiều hộ lớn có ruộng đất rộng lớn sẽ lập miếu thờ cho hắn bên cạnh đồng ruộng, một số thôn trang nói không chừng cũng sẽ góp tiền lập miếu cho hắn bên cạnh ruộng đất, mỗi khi đến mùa gieo lương thực, chắc chắn sẽ có không ít hương hỏa.
Lúc đó, chỉ e chân quân sẽ thăng thành đế quân.
Nếu lại thăng lên nữa, độ khó sẽ càng cao.
Dù sao Yến Tiên cũng không phải con người...
Tuy nhiên, một vị thần như vậy, quả thực còn gần gũi với dân chúng hơn cả những vị chủ thần ở thiên cung pháp lực vô biên không gì là không làm được, nhưng thực tế lại chẳng làm được trò trống gì kia, có lẽ hắn cũng sẽ tồn tại lâu dài hơn những vị thần đó.
Nói không chừng hắn thật sự có thể hưởng hương hỏa ngàn năm.
Không phải mục đích của Yến Tiên chính là tồn tại lâu dài như vậy à?
Tống Du lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện này nữa, mà xoay người nhìn sang con chim én trên lưng ngựa, mở lời nói.
"Phong cảnh ở ngoài biển có đẹp không?"
Chim én nghe vậy, lập tức lên tinh thần.
Thực ra cũng có rất nhiều lời để nói. Nhưng hắn đột nhiên hỏi như vậy, chim én lại không biết nên nói gì.
Đầu nó lắc lư hai bên, ánh mắt cũng chuyển động.
"Phong cảnh ở ngoài biển không rộng lớn như ở Đại Yến, tuy nhiên có rất nhiều chỗ khác với Đại Yến."
Nói xong, chim én dừng lại một lát, nhưng cũng tốt hơn năm đó rất nhiều.
"Mặc dù không giống, nhưng cũng rất tốt."
"Đúng vậy..."
"Có gặp nguy hiểm gì không?"
"Đương nhiên sẽ có nguy hiêm. Phần lớn yêu ma và thần linh ở ngoài biển đều không có quy tắc, tùy tiện làm bậy, giống như thời loạn ở giai đoạn thượng cổ của chúng ta."
Nói xong, chim én dừng lại một lát.
"May mà Yến Tử thường xuyên đi tới đi lui ở những nơi này, trừ một ít yêu ma ra, phần lớn đều sẽ không làm khó Yến Tử."
"Nghe cũng có vẻ khó khăn."
"Phải hao tâm tốn sức chạy trốn."
"Rất tốt..."
Nhìn ra được con chim én này đã trưởng thành lên rất nhiều.
Đã nhìn thấy gió mưa và trải nghiệm thế giới.
Ngay lúc này, một người một ngựa xuất hiện ở phía trước.
Trên thảo nguyên có một người to lớn như một khối đá, ăn mặc theo phong cách người tập võ, con ngựa của hắn buộc vào cọc, còn hắn thì ngồi dựa vào tảng đá, hình như đang ăn lương khô.
"Người chúng ta quen biết..."
Ánh mắt sắc bén của Tam Hoa nương nương nhìn ra đầu tiên, nó quay đầu lại nhìn đạo sĩ.
"Vậy à..."
Tống Du từ từ đi qua phía đó.
Người nọ cũng ngoảnh đầu nhìn sang bọn hắn.
Ánh mắt đầu tiên, hắn vẫn chưa nhận ra đối phương, lại nhìn thêm mấy cái nữa, ký ức trong đầu mới từ từ hiện ra, mãi cho tới khi đối phương gọi một tiếng Tống tiên sinh, bị giọng nói này đánh thức, những hình ảnh trong đầu hắn lập tức hiện lên rõ ràng.
Năm tháng trước, lúc hắn đi tới nơi này, đã gặp được một đội quân du kỵ của thành Chiếu Dạ, ở chung một đêm, nói chuyện với nhau rất lâu, người này chính là một trong số đó, hình như họ Phùng. Nghĩ tới đây, hắn nhớ ra ngày tiếp theo, lúc chia tay, hình ảnh những người luyện võ tính cách hào sảng trong quân đội mang theo thi thể của đồng đội mình và đầu của Dạ Du Công cùng uống rượu ca hát cũng hiện lên trước mắt.
Thế là hắn đi qua trò chuyện với đối phương.
Du kỵ họ Phùng nói rằng mình trở về quê nhà.
Trước đây, khi quân đội Tái Bắc tấn công, áp lực của thành Chiếu Dạ không nhỏ, thám mã, quân du kỵ của cả hai bên không ngừng di chuyển trên thảo nguyên, thường xuyên đối đầu với nhau. Rất nhiều binh lính ở lại giữ thành còn ổn, còn những thám mã, du kỵ ra khỏi thành chính là những người gặp nguy hiểm nhất. Thế là tướng quân giữ thành liền hứa, chỉ cần bọn hắn dám ra ngoài, sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ cho phép bọn hắn thăng quan, về quê.
Du kỵ họ Phùng vốn là người giang hồ ở phương Nam, biết tin biên giới phía Bắc căng thẳng, hắn mới tòng quân, hoàn thành lời hứa.
Bây giờ, chiến tranh đã kết thúc, đương nhiên hắn sẽ trở lại quê hương.
"Bây giờ chỉ còn lại mấy giáo úy và tán quan còn đi theo quân đội, về quê cũng rất tốt. Ha ha, trước kia ta còn cho rằng tướng quân nói dối, không ngờ rằng hắn không hề thất hứa."
"Chúc mừng."
Tống Du nói với hắn.
Lúc hỏi tới những người khác, hắn chỉ cười lắc đầu.
Người giang hồ ngẫu nhiên gặp gỡ, duyên phận thường cũng chỉ ngắn ngủi trong phút chốc. Nói chuyện mấy câu, ăn xong bữa lương khô, du kỵ họ Phùng bèn tháo cọc buộc ngựa ra, cầm lấy dây cương rồi chắp tay từ biệt hắn, cưỡi ngựa rời đi.
Lúc này, hắn giống như một người giang hồ tự do tự tại.
Trên thảo nguyên cằn cỗi, chỉ một lát sau, một người một ngựa đã đi xa.
Tống Du giống như nhìn thấy hắn nâng bầu rượu lên, ngẩng đầu uống rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận