Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 186: Động Vật

Bọn hắn cũng mỗi người mang theo một đèn lồng, không có ngoại lệ, các loại dáng vẻ, lớn nhỏ đều có, có xách trong tay, có đeo trên cổ, có một số người ngậm lên môi, tự mình tạo ra một vùng sáng ngời, chút ánh sáng này dần dần hội tụ thành rồng trên con đường núi nhỏ sương mù bao phủ, lui tới không đồng nhất, nhìn rất đẹp.
Cũng có người phát hiện ra Tống Du.
Lúc này, thứ mà Tống Du khác bọn hắn lớn nhất, nói chung chính là đạo bào trên người.
Có lẽ có một số yêu quỷ cũng có thể ngửi ra mùi khác.
Thế là những người này đều nhìn hắn chằm chằm.
Mèo Tam Hoa hơi khẩn trương, cách hắn càng gần hơn.
Tống Du lại không thèm để ý, đi thẳng tới phía trước.
Mãi đến khi đi vào thị trấn này, trước mắt đã trở nên sáng ngời.
Cuộc sống về đêm ở Đại Yến phong phú, Dật Đô lại là thành phố đứng thứ ba trong thiên hạ, nhưng đêm ở đó cũng không sáng như nơi này, chỉ khi hội chùa, năm mới hoặc Trung thu mới có thể so với.
Tống Du vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa nghĩ.
Thị trấn này hiển nhiên cũng không phải mở hàng ngày, quả thực giống với thị trấn của nhân loại, cách vài ngày lại mở ra một lần, thậm chí cũng giống hội chùa, một năm cũng chỉ có một vài lần, cho nên mới có nhiều sơn quỷ, yêu tinh đến như vậy.
Có một số sơn quỷ, yêu tinh hoàn toàn hóa thành hình người, dáng vẻ giống hệt con người, nếu không phải người đẹp đẽ thì chính là người kỳ lạ. Có một số con thì còn duy trì đặc thù trước khi biến hóa, thậm chí có con để nguyên là động vật. Một số trông dài ngoằn, nguệch ngoạc, hoặc là giữ nguyên dáng vẻ trước khi chết. Có một số sơn tinh kỳ quái đủ kiểu mà người bình thường chưa từng thấy, Tống Du tu hành ở Âm Dương Sơn nhiều năm như vậy, có đôi khi cũng sẽ liên hệ với yêu tinh quỷ quái, cũng chưa từng gặp nhiều chủng loại yêu tinh quỷ quái như vậy.
Lại nhìn phiên chợ này, khắp nơi đều là đèn lồng, ánh lửa bên trong rất sáng, phía dưới đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều là quầy hàng, thậm chí bên cạnh còn có phòng ốc phong cách cổ xưa, mở ra cửa hàng mặt tiền.
Vô số yêu tinh quỷ quái đi qua trong đó.
Về phần đồ vật mà họ mua bán, cũng không phải quá hiếm lạ, phần lớn là chút vật tầm thường.
Nồi, bát, muôi, chậu được hoan nghênh nhất, còn có vải vóc quần áo khác biệt, công cụ, đao kiếm kim loại, quả dại mới thu hoạch vào ngày xuân trong núi, nấm mới hái, xiên gà rừng, cá, thỏ, quầy rau quả, còn có các loại côn trùng, khác biệt với đồ vật bán trong chợ của nhân loại, nhưng tổng thể mà nói thì khác biệt không lớn, bản chất giống nhau.
Là khói lửa ở giữa núi hoang này, là củi gạo dầu muối của dị loài.
Tống Du dẫn theo mèo Tam Hoa, dẫn theo ngựa đỏ thẫm, từ từ tản bộ trong phiên chợ này.
Chỉ là dù hắn đi tới chỗ nào, chỗ đó đều sẽ yên tĩnh hơn chút, giống như có một con quái vật trong phiên chợ của nhân loại vậy, tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, chờ hắn đi mới xì xào bàn tán.
Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của họ:
"Là người à!"
"Con mèo kia hình như đã thành tinh."
"Con ngựa kia cũng không tầm thường."
"Sao người lại tới nơi này?"
"Sao hắn không sợ?"
"Lại là người không cẩn thận lao tới sao? Sao mấy năm gần đây có nhiều người không cẩn thận xông tới thế? Đang làm cái gì vậy?"
"Sợ là con mèo kia mang đến? Phá hư quy củ."
"Nói không chừng! Kia là một đạo sĩ đấy!"
"Đạo sĩ?"
"Ngươi xem mặc đạo bào kìa..."
"A nha..."
Tống Du vừa quay đầu lại, bọn hắn lập tức không nói lời nào nữa, cũng đều cuống quít tránh ánh mắt của hắn, không nhìn thẳng vào hắn, chờ hắn đi rồi mới tiếp tục nhìn chằm chằm hắn từ phía sau.
Tam Hoa núp dưới chân, nhẹ nhàng lay ống quần hắn.
"Không sao."
Tống Du dịu dàng nói với nó, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đúng là được thấy chuyện lạ. ...
Tống Du đi từ từ, xem tỉ mỉ.
Có thể cảm nhận được cảm xúc của những yêu tinh quỷ quái này đối với người vô cớ xâm nhập hắn đây không đồng nhất, có lạnh nhạt, có cảnh giác, có hiếu kỳ, có mâu thuẫn, thậm chí còn có sợ hãi.
Cho nên hắn cũng không nói chuyện, trước tiên chỉ nhìn.
Những yêu tinh quỷ quái này dùng tiền của nhân loại, chỉ là không hạn chế triều đại, tiền triều đại nào cũng dùng được.
Không thấy dùng bạc.
Giá cả hàng hóa không giống thành trấn dưới núi thành trấn.
Nồi bát muôi chậu, các loại đồ sắt bán rất đắt, cũng bán được nhiều, giá cả của vải vóc quần áo rõ ràng cũng cao hơn thị trấn dưới núi, giá cả các loại thịt thì hơi thấp hơn thị trấn dưới núi, ngược lại là một số bảo vật mà người dưới núi nhất là người trong thành cảm thấy hiếm lạ, ở chỗ bọn hắn lại chỉ là vật phàm, ở đây vừa nhiều vừa tiện.
Còn có một số đồ vật hiếm thấy bên ngoài, giá tiền không đều.
Thế mà còn bán sách.
Ngoại trừ sáng tác của danh nhân, đạo kinh phật thư, tiểu thuyết yêu quái do người viết.
Trong lòng Tống Du xuất hiện một loại suy nghĩ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận