Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 338: Làm Vậy Thật Đáng Tiếc

"Túc hạ hiểu lầm rồi."
Tống Du thành thật nói:
"Làm thơ và viết văn thì tại hạ dốt đặc cán mai."
"Vậy là muốn tiêu tiền sao..."
Nam tử đột nhiên tỏ ra ghen tị và nói:
"Ta thật hâm mộ huynh đài, ta nghe nói ở lầu trên nghe rõ hơn lầu dưới nhiều, hơn nữa Vãn Giang cô nương có dung mạo không ai sánh bằng, tận mắt nhìn nàng gảy đàn bằng tay không chắc hẳn là một cảm giác khác hẳn với khi lắng nghe tiếng đàn cách một tầng lầu. Chỉ là tại hạ khốn cùng, không có được mười lăm lạng bạc nên đành phải nghe ở lầu dưới."
"Có lẽ cũng không khác biệt lớn lắm."
"Vậy cũng tốt hơn rất nhiều!"
Nam tử lập tức trợn to mắt, giải thích cho hắn nghe trên lầu và dưới lầu khác nhau lớn như thế nào, nghe gần và nghe xa lại khác nhau bao nhiêu? Hắn nói hay như thể bản thân đã lên lầu và nghe cả hai hàng trước và ở hàng sau luôn vậy.
Sau đó lại nói cho Tống Du biết cách đi lên lầu. Đương nhiên Vãn Giang cô nương sẽ không chủ động tới xin tiền. Nghe nói sau khi lão tiên sinh đánh đàn rời đi, hắn sẽ đi ra phía sau, muốn lên lầu nghe Vãn Giang cô nương đánh đàn thì đi theo lão tiên sinh vào. Phía sau sẽ có vài tiểu nhị bưng mâm chờ sẵn, nếu ngươi dâng tiền, bọn tiểu nhị tự nhiên sẽ nhớ đến dáng vẻ của ngươi, chỉ cần đi ra ngoài uống rượu vui vẻ, một lúc sau, bọn tiểu nhị sẽ tự động mời ngươi lên lầu.
"Nhớ kỹ! Phải từng người một đi vào, không nên đi vào cùng lúc với người khác, làm vậy rất không đứng đắn!"
"Đa tạ..."
Tống Du mỉm cười.
Kiếm tiền thực sự là một việc khó khăn.
Sau đó hắn tiếp tục uống rượu và nghe đàn.
Các sĩ tử ở bàn bên cạnh đang thấp giọng đàm luận về việc Trần Đại quan nhân chụp ảnh và vẽ trúc mấy ngày trước, họ đều khen ngợi Trần Đại quan nhân, cũng than phiền trúc tương phi trong sân của họ đã bị chặt đứt, nói họ đào nó từ đâu, đã trồng chúng được bao nhiêu năm, không quên chuyện đã từng đi dạo cùng một người bạn dưới gốc tre, nghe gió ngắm trăng. Mặc dù những cây tre đó có liên quan đến yêu ma quỷ quái, nhưng cũng cảm thấy làm vậy thật đáng tiếc.
Mèo Tam Hoa trong túi vải thỉnh thoảng nhúc nhích vài lần, bị nam tử ngồi cùng bàn thấy, Tống Du hỏi hắn có thể đưa con mèo lên lầu không, nhưng hắn chỉ nói đừng để bọn tiểu nhị thấy.
Một lúc sau, tiếng đàn dừng lại. Lão cầm sư buông tay, đứng dậy chào mọi người rồi nói:
"Đa tạ chư quân, tiếp theo chủ nhân của ta sẽ khảy đàn tiên nhạc trên lầu nên lão hủ cũng không làm phiền mọi người nữa."
Sau khi cúi đầu thi lễ, hắn đi vào phía sau.
Trong đại sảnh, mọi người đột nhiên nhìn chung quanh, đưa mắt nhìn nhau. Chẳng mấy chốc đã có người đứng dậy đi theo lão cầm sư ra phía sau, những người khác cũng đứng dậy gần như cùng lúc với hắn, nhưng họ đối mặt nhìn nhau lại đồng loạt từ chối. Những người đứng dậy muộn hơn chỉ đứng một chút thì ngồi xuống, chỉ để lại thư sinh đứng dậy đầu tiên bước vào phía sau đại sảnh, dường như ai cũng không muốn người khác thấy hình ảnh mình đang trả tiền cho thứ âm nhạc tao nhã trong lòng mình. Tống Du ở bên cạnh xem mới thấy quả thực thú vị.
Người này đi ra, lại có người khác đi vào. Mãi cho đến khi xung quanh gần như không còn ai, Tống Du mới đứng dậy đi về phía sau sảnh như họ.
Không có gì đặc biệt trong đó. Cũng giống như những gì người đàn ông họ Địch nói, có mấy tiểu nhị trẻ tuổi đang bưng mâm, hầu hết các mâm đều chứa đầy đồ vật và được phủ lên một lớp vải đỏ, không thấy là bao nhiêu, chỉ có một mâm trống không và không được che đậy bằng vải đỏ.
"Tại hạ ngưỡng mộ Vãn Giang cô nương từ lâu rồi, muốn lên lầu nghe cô nương đánh đàn."
Tống Du cũng chủ động lấy ra mười lăm lạng bạc, đặt lên chiếc mâm trống duy nhất.
"Một chút tâm ý, tránh cho bất kính."
"Đa tạ khách quan."
Tiểu nhị cúi đầu, cung kính cảm tạ:
"Khách quan quay lại uống rượu là được, lát nữa tiểu nhân sẽ tới mời khách quan vào."
"Đa tạ."
"Đúng rồi khách quan..."
"Sao vậy?"
Tống Du đang định đi ra ngoài thì quay lại nhìn người nọ. Hắn nghe tiểu nhị thấp giọng nhắc nhở:
"Không có chuyện gì quan trọng, ta chỉ muốn báo với khách quan rằng người uống rượu cùng bàn với khách quan là kẻ có thói quen nói dối. Xin khách quan đừng tin lời hắn."
"Sao lại nói vậy?"
"Người này thích nghe đàn và rượu ngon. Chiều nào hắn cũng đến nghe nhạc ngoài quán. Khi trời quang đãng, hắn sẽ đứng ngoài đường và tự mang theo rượu của riêng mình tới. Khi say, hắn sẽ ngủ ngay bên đường suốt một buổi chiều, nếu gặp ngày trời mưa hoặc ngày nào không mang theo rượu, hắn sẽ giả vờ đến quán để tiêu tiền và đặc biệt chọn lọc những khách hàng ngồi một mình tại bàn và có vẻ dễ nói chuyện. Hắn sẽ tiếp cận nói chuyện, cọ ngồi cọ rượu."
"Thì ra là vậy ư."
Tống Du suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười, rồi hỏi:
"Ngoài việc cọ ngồi cọ rượu, hắn có bao giờ lừa dối điều gì khác không?"
"Ngược lại thì không có."
"Sao các người không đuổi hắn đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận