Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 387: Lang Quân Anh Minh

"Chẳng qua theo lời đồn, mỗi ngày nó có thể bắt được hơn bốn mươi con chuột của một nhà, chỉ sợ nó thật sự có linh tính."
"Vậy nó thực sự là thần miêu rồi!"
"Còn có..."
"Sao thế?"
"Hình như đạo sĩ kia là người tu hành, trước đây, hắn từng tu hành ở một đạo quán nhỏ ở huyện Linh Tuyền, Dật Châu, trừ việc nuôi con mèo này, giúp người khác bắt chuột ra, hắn còn làm công việc trừ tà bắt ma. Tiểu nhân cảm thấy chỉ sợ hắn thật sự có chút đạo hạnh, chỉ là không biết đạo hạnh của hắn sâu cạn ra sao."
Lưu quản gia vừa nói, vừa lặng lẽ liếc nhìn nam tử trẻ tuổi.
"Để Lưu quản gia tự mình đi quả nhiên không sai."
"Không dám nhận, không dám nhận."
"Cho dù người đó có là người tu hành, có chút đạo hạnh đi chăng nữa, không lẽ hắn dám làm càn ở trước phủ thái úy ta?"
Nam tử trẻ tuổi cười một tiếng.
"Tụ Tiên phủ có nhiều cao nhân như vậy, có kẻ nào gây ra sóng to gió lớn gì đâu?"
"Đây là điều hiển nhiên, đây là điều hiển nhiên..."
"Tuy nhiên cũng không nên làm quá mức."
"Lang quân anh minh!"
Lúc này quản gia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù chủ nhân nhà hắn là thái úy đương nhiên, nhưng thái úy của Đại Yến cũng chẳng có bao nhiêu thực quyền, hiện nay, tuổi tác của thái úy cũng đã cao, cơ thể cũng không tốt, phải dựa vào việc sử dụng một phương pháp đặc thù từ một vị kỳ nhân giang hồ được chiêu mộ vào trong phủ lần trước mới có thể giữ mạng tới bây giờ. Vị lang quân trước mặt này là đứa con trai mà lão chủ nhân lớn tuổi mới có được, không tránh khỏi yêu thích hơn vài phần, thanh danh của hắn trong dân gian cũng không tốt lắm, hiện giờ, lão chủ nhân không còn sống được bao lâu nữa, lang quân vẫn còn trẻ, cũng chỉ làm một chức quan nhàn tản không lớn không nhỏ ở Trường Kinh, tương lai trong nhà rất đáng lo ngại.
Cũng may đương kim hoàng hậu yêu mèo như mạng, hoàng hậu cũng xem như là thân thích của Thường gia, hiện tại cũng coi như có một cơ hội, chỉ sợ vị lang quân này làm việc quá lỗ mãng.
Bây giờ xem ra, mặc dù vị lang quân này chẳng có bao nhiêu kiến thức, nhưng cũng không phải người ngu ngốc khờ dại.
"Nhưng cho dù thế nào cũng phải đem tặng con mèo này cho biểu cô."
Nam tử trẻ tuổi nói với quản gia.
"Nói mấy câu tốt đẹp với vị tiên sinh kia, chớ keo kiệt, cho hắn nhiều tiền chút."
"Lúc trước tiểu nhân chuẩn bị đưa hắn hai trăm lượng, đây đã là cái giá trên trời rồi, sau khi nhìn thấy con mèo này, lại nhìn thấy vị đạo sĩ kia, bèn cảm thấy số tiền như vậy có hơi ít. Bèn quyết định đưa cho hắn năm trăm lương bạc, dùng bổng lộc mười năm của một vị tri huyện để đổi lấy một con mèo có tác dụng kiếm tiền, ta nghĩ hắn cũng sẽ không từ chối."
"Chớ nên keo kiệt chút tiền ấy, đưa hai ngàn lượng."
Nam tử trẻ tuổi nói.
"Nếu như hắn vẫn không đồng ý, có thể đưa hắn nhiều hơn, nếu hắn vẫn lòng tham không đáy, thì Lưu thúc ngươi cứ liệu mà làm."
"Tiểu nhân đã hiểu."
"Nếu có thể khiến cho biểu cô vui vẻ, ắt có trọng thưởng."
"Vậy xin tạ ơn lang quân trước."
Quản gia liên tục khom người, cho dù trong lòng hắn suy nghĩ ra sao, hắn là hạ nhân, hiển nhiên phải làm cho đúng dáng vẻ của hạ nhân.
Nam tử trẻ tuổi quay trở về, hắn đứng dưới gốc cây, nhìn con mèo ở trên cây, càng nhìn càng kinh ngạc, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Sắc trời dần dần trở nên tối xuống.
Con mèo vốn nhạy bén lại trở nên chậm chạp, nó nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, sau đó leo từ trên cây xuống, bắt đầu làm việc. ...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hai người chủ tớ đi lại ở trong vườn, một trước một sau.
"Lưu thúc có thể bắt được con mèo kia lại không?"
"Thưa lang quân, tạm thời vẫn chưa, tuy nhiên cũng không gấp, tiểu nhân đã có cách, cảm thấy lang quan sẽ thấy hứng thú."
"Ồ?"
"Tối qua tiểu nhân đã thử, con mèo này quả nhiên nghe hiểu tiếng người."
Lưu quản gia cung kính đi theo bên cạnh hắn.
"Tối qua, lúc con mèo này đang bắt chuột ở trong sân, tiểu nhân thử nói với nó mấy câu, bên trong có rất nhiều chuột, nó nhìn tiểu nhân một cái rồi chạy vào bên trong, sau đó ở bên ngoài có chuột khiến người khác bị dọa sợ, tiểu nhân nói với nó, nó bèn lập tức chạy ra bên ngoài, ngài nói chuyện này có thần kỳ không?"
"Không lẽ con mèo này đã thành tinh?"
"Không biết được, chẳng qua những thứ thành tinh ở Trường Kinh còn ít à?"
"Ý của ngươi là..."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không dám nhiều lời.
Đi tới chính giữa khu vườn, nơi này đã có một số người vây lại từ sớm, giống như đang xem thứ gì hiếm lạ.
Nhìn thấy chủ nhân và Lưu quản gia tới, những người xung quanh lũ lượt tránh đường.
Hai người đi tới xem đều vô cùng sửng sốt.
Hai hàng chuột, ít nhất cũng phải hơn 20 con.
Mỗi hàng đều dài như nhau, số lượng chuột cũng nhiều bằng nhau, được xếp gọn gàng ngay ngắn, hướng của đầu, đuôi và khuôn mặt của mỗi con chuột cũng giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận