Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 535: Quốc Sư

"Đến nay, dân số Đại Yến đã lên đến gần hai mươi ngàn vạn, dân đông hơn và đất đai ít hơn. Nhiều người dân đã không còn đủ tiền để ăn vì phụ thuộc hết vào thu hoạch từ đất đai. Vài ngày trước có tin tức từ Hủ Châu truyền đến, nói rằng An Thanh Yến Tiên đã hiển linh, nói rằng hắn đã mang một giống lúa ưu việt từ nước ngoài về, có năng suất cao hơn giống lúa phương Đông nguyên thủy, muốn phổ biến rộng rãi cho người dân An Thanh gieo trồng. Sau khi châu quan biết chuyện đã báo cáo với triều đình. Bệ hạ nghe tin thì vui mừng khôn xiết, đồng thời hạ lệnh mời Yến Tiên vào kinh."
Quốc sư nói thêm.
"Nghe nói Yến Tiên được đạo hữu chỉ dạy, và hắn có thể được coi là một cố nhân của đạo hữu."
"không thể nói là chỉ bảo được, đó chỉ là một lời đề nghị."
"Hành động này chính là công đức vô lượng."
"Tất cả đều là công lao của Yến Tiên."
"Việc này thì không phải bàn cãi thêm..."
Quốc sư trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
"Nhưng Yến Tiên đã đồng ý vào kinh, có lẽ mấy ngày nữa hắn sẽ đến nơi. Bần đạo phải thông báo cho Yến Tiên trước, mời hắn đến cùng ôn lại chuyện cũ với đạo hữu một chốc."
Tống Di chỉ nhìn thẳng vào quốc sư, nói:
"Không biết Bệ hạ và quốc sư nghĩ thế nào?"
"Từ xưa đến nay, tất cả thần linh đều dùng công trạng đổi lấy đức hạnh, nếu Yến Tiên thật sự có thể tìm ra giống tốt đồng thời hỏa giải mối nguy cho người dân Đại Yến, đương nhiên hắn sẽ có vô lượng công đức."
Quốc sư dừng lại một lát rồi nói tiếp.
"Nói thật ra tuy An Thanh Yến Tiên đã từng phạm tội trộm lương thực trong kho quan, nhưng đó cũng chỉ vì cứu tế cho những người dân tị nạn, vốn không nên bị trừng phạt. Nếu hạt giống cải tiến có ích, đó sẽ là một công trạng lớn lao, nên đương nhiên hắn cũng được tôn vinh như những vị thần."
Nói vừa dứt lời, quốc sư lại dừng lại trước khi nói:
"Về phần công đức này, haha, đạo hữu không cần phải lo lắng. Một vị thần dựa vào công đức đánh cắp được mà đạt thành rốt cuộc sẽ không tồn tại được lâu. Nếu có vị thần nào có thể làm được chuyện như vậy, đương nhiên cũng xứng đáng bị ném xuống từ tế đàn."
"Quốc sư anh minh."
Quốc sư nghe vậy chỉ cười híp mắt nhìn sang Tống Du:
"Không biết làm như vậy có khiến đạo hữu vừa ý hay chưa?"
Tống Du cũng gật đầu đáp lại, bình tĩnh nói:
"Có những lời này của quốc sư thì tại hạ yên tâm rồi."
Không có gì phải xấu hổ, mặc dù hắn đã đồng ý chuyện này với lão Yến Tiên, nhưng theo lý hẳn là như vậy - nếu có người nào ở Trường Kinh thật sự dám đoạt lấy công lao này, sau đó đạt được địa vị thần thánh, hoặc là nếu thật sự có vị thần linh nào trên trời có thể cướp đoạt công đức của người khác để củng cố địa vị của mình, Tống Du chỉ có thể nói lo việc nhân gian rất phiền phức, nhưng có thể cách xa khỏi nhân gian cũng là một loại tài năng mà Tống Du có được.
"Đáng lẽ phàm trần không nên tiếp xúc nhiều với thần tiên yêu quỷ. Ngày xưa, khi triều đình phong thần, thật ra cũng không thật sự muốn anh linh yêu tiên lĩnh chỉ. Tuy nhiên, lần này Bệ hạ đích thân mời Yến Tiên đích thân tới, điều này chứng tỏ bệ hạ rất coi trọng việc này."
"Bệ hạ cũng là một vị minh quân."
"Đúng vậy."
Quốc sư gật đầu đồng ý.
"Sau đó, chúng ta cũng nên nhập giống lúa Đông phương như trước đây, chúng ta nên cố gắng trồng ở mọi nơi, nếu được mùa thì có thể triển khai thử nghiệm, sau đó từ từ phổ biến rộng rãi khắp cả nước, sẽ mất một thời gian."
"Việc này không phải sở trường của tại hạ."
"Đạo hữu thật khiêm tốn quá..."
"Chỉ nói sự thật thôi."
"Ta vừa nghe nói đạo hữu sắp rời khỏi Trường Kinh."
"Đúng vậy."
Tống Du nói thêm.
"Đã gọi là ngao du khắp thiên hạ thì đương nhiên là không thể ở lại một chỗ mãi được, tại hạ đã thu hoạch đủ khi ở Trường Kinh rồi, chỉ có thể đợi lần sau đến xem."
"Đạo hữu sẽ đi hướng nào?"
"Thật không dám giấu giếm, tại hạ là kẻ lười biếng, thế nhưng cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ tới."
Tống Du dừng lại, ngẩng đầu nhìn quốc sư.
"Tuy nhiên bây giờ với ta đi đường nào thực sự đều giống nhau. Có lẽ chờ đến khi tại hạ rời khỏi thành Trường Kinh mới biết được sẽ đi theo hướng nào. Nếu đã như vậy thì trước lúc đó việc gì phải lo lắng? Tốt hơn là cứ để thuận theo tự nhiên thôi."
"Quả thật suy nghĩ của đạo hữu luôn khác biệt với chúng ta."
"Quốc sư nghĩ tại hạ nên đi hướng nào là tốt nhất?"
"Nếu theo suy nghĩ của đạo hữu là thuận theo tự nhiên, vậy bần đạo lắm mồm cũng không phải phép."
Vẻ mặt quốc sư cũng rất bình tĩnh, hắn nói tiếp:
"Chỉ có thể nói chuyến đi này của đạo hữu, bất kể ngươi có đi về phía bắc hay là phía nam, hoặc là phía đông, nhất định cũng sẽ trở về Trường Kinh. Hơn nữa khi ngươi trở lại, có lẽ Trường Kinh sẽ có chút thay đổi đáng kể."
"Việc này cũng phải thuận theo tự nhiên thôi."
"Ha ha ha..."
Quốc sư nói chuyện phiếm với hắn một lúc, uống xong một ấm trà, lúc này mới ra về, kéo đôi chân què rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận