Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1034: Cái Cớ

Sinh linh trong thế gian cần một người như vậy hành tẩu trong nhân gian, thế nên mỗi đời Phục Long Quan đều có nhân tài kiệt xuất.
Đó không phải sự sắp xếp của bất cứ người nào, mà là gửi gắm chung của tất cả sinh linh.
Nếu nói đã có sự sắp xếp từ trước, vậy cũng không phải do một người nào đó sắp xếp, mà là mong chờ và lòng tin của đa số sinh linh trên thế gian.
Cái gọi là thiên đạo ưu ái, đa phần là cái cớ do con người trên thế gian dùng để an ủi hoặc tự cổ vũ bản thân, nhưng nếu thật sự được thiên đạo ưu ái, cũng không phải do "thần linh vĩ đại" nào đó cảm thấy nên làm như vậy, mà đó là gửi gắm chung của tất cả sinh linh, là thế gian này vốn nên như vậy.
Địa phủ âm gian cũng giống như vậy.
Dân chúng trên thế gian cảm thấy nó nên tồn tại, ý chí thế giới cũng cảm thấy nó nên tồn tại, bởi vì nó đại diện cho muôn dân trong thiên hạ. Dân chúng trên thế gian hy vọng nó nhanh chóng xuất hiện, ý chí thế giới cũng muốn nó nhanh chóng ngưng tụ, còn nó cũng không quan tâm tới việc là hoàng đế muốn trở thành quỷ đế hay quốc sư cầu được trường sinh nên mới thúc đẩy nó, nó vốn vô tình.
Quốc sư nhận được chỉ dẫn gợi ý là thật.
Trong thời gian ngắn ngủi, quốc sư không nói rõ chi tiết về giấc mơ của mình, không nói hắn làm thế nào để đoán ra đây là gợi ý của thiên đạo chứ không phải đại năng nào đó ngụy trang thành báo mộng. Nhưng loại người như quốc sư chắc chắn cũng đã suy xét những điều này, vì thế có thể có những chi tiết nào đó dẫn dắt hắn phán đoán như vậy, chỉ là hắn không nói chuyện này cho Tống Du.
Tống Du tạm thời tin lời của hắn.
Chỉ dẫn của thiên đạo rất đơn thuần, nó chỉ muốn địa phủ âm gian nhanh chóng ngưng tụ, thế là nó âm thầm khiến quốc sư nhìn thấy quá trình địa phủ âm gian hình thành khi không có ai nhúng tay vào.
Không có ai lấy linh thổ ngũ phương và Tứ Thời Tuyền, địa phủ âm gian vẫn sẽ hình thành, chỉ là thời gian sẽ lâu hơn. Giống như không có hoàng đế và quốc sư thúc đẩy, địa phủ âm gian cũng vẫn sẽ được đúc thành sau vài năm nữa. Tuy thiên thế gian này đã có đủ điều kiện, cũng sẽ có người tăng tốc cho nó.
Nói tóm lại, nhanh chóng ngưng tụ cũng là một chuyện tốt.
Có sự tham gia của nhân kiệt cũng có thể tránh được rất nhiều hỗn loạn.
Còn về câu hỏi cuối cùng của Tống Du, có phải có người muốn mượn tay quốc sư để luyện ra thuốc trường sinh hay muốn khiến thiên hạ đại loạn hay không, thực ra bản thân hắn có hơi nghi ngờ hồ yêu kia.
Mặc dù hồ yêu bị giới hạn trong thiên đạo, cũng không thể tu thành cửu vĩ, nhưng thiên phú của nàng lại không thể khinh thường, đồng thời nàng cũng tinh thông mưu kế, âm mưu thuốc trường sinh của quốc sư nhiều năm, đáng để nghi ngờ.
Ngẫm lại có lẽ quốc sư cũng đã nghi ngờ nàng, nhất là sau khi hắn luyện xong lò đan dược đầu tiên, hồ ly tới tìm hắn, nhưng khi xác nhận được chứng cứ nàng giúp đỡ hắn với mục đích khác, hắn mới từ bỏ nghi ngờ với hồ ly. Thế nhưng bởi vì vừa mới biến thành quỷ, ký ức còn lộn xộn, hoặc giống như lúc trước khi Tống Du nghi ngờ quốc sư, rất nhiều dấu vết nhỏ hợp lại thành nghi ngờ, nhưng lại không đủ để tạo thành chứng cứ, vì vậy mới không nói ra.
Chừng đó cũng đủ để Tống Du tham khảo.
Bất tri bất giác, âm thanh ở bên ngoài đã lắng xuống.
Có tiếng bước chân truyền tới từ cửa vào Nghiệp Sơn.
Tiếng bước chân chậm rãi nhưng nhẹ nhàng, linh hoạt.
Tống Du dừng suy nghĩ lại, bình tĩnh nhìn sang.
Dưới ánh sao mờ nhạt, nữ tử vẫn mặc y phục màu trắng, không có chút tạp sắc nào, phía sau là thị nữ đang cõng chiếc đàn của nàng, cả hai đều rất suy yếu và mệt mỏi đang từ từ đi tới.
Đạo sĩ ngồi im không cử động.
Nữ tử bước tới trước mặt hắn cách hắn nửa trượng, cũng khoanh chân ngồi xuống giống hắn.
Thị nữ ngồi ở sau lưng nàng, vô cùng khôn khéo, không nói tiếng nào.
Nữ tử đưa tay về phía Tống Du, mở năm ngón tay ra.
Bàn tay trắng trẻo, năm ngón tay nhỏ nhắn mềm mại.
Hai viên đan dược bay ra từ lòng bàn tay nàng.
"Đây là Âm Dương Trường Sinh Đan do quốc sư luyện ra, một viên có thể kéo dài ngàn năm tuổi thọ. Viên còn lại là cặn thuốc còn sót lại khi luyện đan, nhưng tác dụng không lớn, phàm là người ăn nó, cũng có thể kéo dài tuổi thọ, nếu người nọ chết đi, chỉ cần đầu vẫn còn trên cổ, vẫn có thể sống dậy, Vãn Giang đã lấy nó đi vò thành đan dược dâng cho đạo trưởng."
Đan dược từ từ bay về phía Tống Du.
Hồ yêu thu tay lại.
Một viên là đan dược màu vàng óng ánh, tung bay theo gió, nó phát ra thần quang, chứa đựng sinh cơ vô tận. Viên còn lại màu đen như mực, dù thua xa viên kim đan kia, nhưng cũng có sinh cơ vô tận.
Điều kỳ diệu hơn chính là, rõ ràng chúng được luyện thành từ phương pháp ác độc, bên trong có không biết bao nhiêu âm hồn đã chết đi, thế nhưng nó lại toả ra linh quang chói mắt, không có chút tạp chất nào, thiêng liêng tinh khiết.
Tống Du đưa tay ra, nhận lấy hai viên đan dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận