Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 601: Chuột Yêu 2

Cùng lúc đó, lũ chuột di chuyển.
"Rào rào..."
Rõ ràng chỉ là con chuột, nhưng hàng vạn hàng nghìn chuyển động nhỏ xíu kết hợp lại lại biến thành một luồng âm thanh dồn dập, giống như một dòng nước chảy xiết đang tràn vào bờ.
Theo sự hướng dẫn của những con chuột đen cực lớn đó, rất nhiều con chuột xám to lớn kêu rít lên, vượt qua ngọn lửa trên núi, tụ tập tạo thành thế lực không gì cản phá nổi rồi lao về phía đỉnh núi. Bọn chúng tìm tới vì muốn cứu giúp vị vua của mình, đương nhiên không ai có thể ngăn cản!
Thế là những đám cháy rừng lần lượt bị dập tắt, thay vào đó là những cái bóng ngày càng lan rộng như dòng nước chảy.
Tống Du vốn không tin rằng con chuột yêu này có đạo hạnh hàng trăm năm, nhưng bây giờ hắn không thể không tin. Một con chuột dẫu sao cũng chỉ là một con chuột, đạo hạnh của nó không phản ánh ở thực lực của chính nó mà được thể hiện trong làn sóng chuột khủng khiếp như thủy triều trước mắt hắn. Tống Du đoán ngay cả một đại yêu giỏi chiến đấu cũng khó có thể chống lại được lũ chuột hung tàn này.
"Xuy!"
Trường kiếm của kiếm khách đã được rút ra khỏi vỏ.
Trong chớp mắt, tất cả đám cháy trên núi đều bị dập tắt. Khu vực này chỉ còn lại nguồn sáng duy nhất từ chiếc đèn lồng treo trên cành cây khô, tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, dưới ánh sáng màu vàng, đạo nhân trẻ tuổi cầm lông của Tam Hoa Miêu, thổi lên rồi tùy ý ném chúng lên không trung -
"Bồng..."
Giống như nguồn linh vận được bức tranh ban cho ở thành Dật Châu, chùm lông mèo lớn này biến thành các làn khói xanh.
Sau đó hắn lại giơ tay lên, mấy luồng ánh sáng bay ra. Những luồng ánh sáng đều có màu trắng vàng chói lóa, hoặc mang theo sức mạnh của mặt trời, hoặc mang theo sức nóng thiêu đốt của chính nó, tan thành làn khói xanh rồi chợt biến thành ngọn lửa quái dị và rơi xuống đất trong tiếng ầm ầm vang đội.
Đất trời lại được chiếu sáng lần nữa. Lúc này, trong bóng tối, từng đàn chuột từ khắp mọi hướng đều tập trung vào đạo nhân đang đứng trên núi, ào ạt tụ tập lại, ngọn lửa cuồng nộ ngất trời tựa như nước chảy, cũng lấy đạo nhân làm trung tâm nhưng dâng trào ra bên ngoài. Nếu để ý thật kỹ, ngươi có thể thấy bóng dáng những Miêu Nhi lờ mờ hiện ra trong ngọn lửa đang chuyển động không ngừng như muốn quét sạch toàn bộ mọi thứ bên ngoài.
"Oanh!"
Trong nháy mắt hai thế lực va chạm vào nhau. Quả thực những con chuột đen cực lớn này không tầm thường, nhưng bản thân ngọn lửa cũng không phải lửa bình thường, hơn nữa còn được dung hòa với thần uy của Tam Hoa Miêu, khi một con chuột nhìn thấy mèo, nó sẽ trở nên yếu hơn ba phần, lúc này được diện kiến thần mèo, đương nhiên yếu hơn bảy hoặc tám phần - Khi những con chuột đen không chút sợ hãi trước đó nhìn thấy ngọn lửa đang đến ngay trước mặt, đôi mắt của chúng mở to với vẻ hoảng sợ tột độ, và thậm chí một số còn dừng lại trong lúc hoảng loạn.
Việc đến nước này, đương nhiên có thể tưởng tượng được kết quả của chúng một khi bị ngọn lửa tấn công.
"Chi chi..."
"Chi chi..."
Xung quanh tràn ngập mùi hôi thối.
Lũ chuột đen ngòm lao đầu vào ánh lửa, ngọn lửa như nước chảy cũng đâm vào làn nước đen nghịt, tuy nhiên ngọn lửa chạm vào nước đen nhưng vẫn tiếp tục lan rộng, trong khi làn nước đen đã phải dừng chân trước ngọn lửa.
Chỉ trong chốc lát, không biết đã có bao nhiêu con chuột bị thiêu chết. Một lúc sau, lũ chuột hoảng sợ mất hồn mất vía, điên cuồng quay đầu bỏ chạy rất nhanh. Tuy nhiên, dường như ngọn lửa này có linh tính, nó đuổi theo rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Miêu Nhi mạnh mẽ, giống như Tam Hoa Miêu, càng giống như những lúc Tam Hoa Miêu đuổi theo chuột yêu, bóng dáng đó đang đuổi theo từng con một sát nút với tốc độ cực nhanh, nuốt chửng hết con này đến con khác.
Một lúc lâu sau, ánh lửa mờ đi. Tam Hoa Miêu nhìn cảnh tượng trước mắt mà choáng váng. Kiếm khách cũng choáng váng không kém, hắn chậm rãi tra kiếm vào vỏ. Trong lúc đó Tống Du thu hồi ánh mắt, nhìn xuống chân mình, trầm ngâm trong chốc lát.
Con chuột này ẩn mình sâu dưới lòng đất, dù hắn đã phong tỏa mọi hướng đi của nó nhưng hiện tại, muốn bắt nó ra lại không dễ dàng chút nào.
Dùng liên tiếp vài chiêu chấn núi hám đất, đánh chết nó dưới lòng đất luôn? Hay dùng hiệp núi chi pháp để bóc tách từng tầng đất đá trên núi này ra? Hay hắn nên nhờ một vị thần tiên nào đó am hiểu về bộ môn này đến giúp đỡ?
Trong lúc Tống Du đang chìm trong suy nghĩ thì cách đó không xa đột ngột vang lên một âm thanh khác lạ.
"..."
Tống Du ngẩng đầu nhìn thì thấy một cơn gió thổi tới, trong gió mơ hồ hiện ra một bóng người, mang theo ánh sáng của thần thánh.
"Vị tôn giá nào đến đây giết yêu?"
"Tiểu thần tới giúp đỡ một tay!"
Người còn chưa tới, nhưng tiếng nói đã tới trước.
Bóng người đi theo gió mà đến. Thần quang tán đi, lộ ra một bóng dáng nữ nhân. Nhìn khuôn mặt nàng trông giống như một người trung niên, không được xem như đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất dễ gần, duyên dáng và sang trọng, đây cũng là con đường thường được các vị thần lựa chọn, với dáng người mảnh khảnh và thướt tha, mặc quần áo thần thánh sặc sỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận