Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 456: Than Thở

Càng đi vào bên trong thành, mặt đất càng sạch sẽ hơn.
Đường đi cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đạo sĩ không chút hoang mang, đi dọc theo con đường xuyên qua thành.
Hắn đã về tới phố Liễu Thụ.
Cây liễu giữa hè xanh um. Vẫn là gian nhà nhỏ ấy, trước cửa cắm cờ chữ "Đạo", trên biển hiệu ghi dòng chữ "Diệt chuột trừ ưu". Nhưng cửa chính khóa chặt, bên ngoài cũng không có người bày sạp, không gian rất thanh tịnh. Dường như không ai biết chuyện phủ thái úy náo loạn mấy ngày trước chính là do đạo sĩ ở đây gây nên.
Đạo sĩ chậm rãi đi tới mở cửa.
"Cót két..."
Hắn mở cửa đi vào rồi đóng cửa lại.
Cửa gỗ không kín, ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua khe cửa. Trong gian phòng tối tăm xuất hiện những vệt sáng hắt vào từ phía bên ngoài. Lúc hắn vừa tiến bước vào, chưa kịp thích ứng, cảm thấy có chút u ám, nhưng chỉ vỏn vẹn một lát sau, ánh sáng đã tràn ngập trong gian phòng.
Căn phòng vẫn vậy, không có gì thay đổi.
Sự tối tăm, lạnh lẽo trong phòng và ánh nắng rực rỡ đang chiếu trên mặt đất tạo cảm giác tương phản rõ rệt với trời mùa hè.
"Ayya..."
Đạo sĩ thở dài, dỡ hành lý xuống, ngồi xuống băng ghế cao.
"Ayya..."
Lại một tiếng thở dài than thở.
Tiểu nữ đồng mặc xiêm y ba màu cũng học theo bộ dáng của hắn mà thở dài, đưa lưng về phía băng ghế cao nhảy nhót, nhảy lên ngồi song song với hắn, quay đầu nhìn hắn.
Được nghỉ ngơi sau một hành trình dài là thoải mái nhất. .
Đạo sĩ ngồi chỗ nào, nữ đồng cũng học hắn ra chỗ đó ngồi. Vị đạo sĩ cùng con mèo không còn quan tâm đến thời gian nữa.
Khoảng chừng sắp hoàng hôn, đạo sĩ đang ngồi mệt mỏi lúc này mới đứng dậy, đi lấy gói hàng.
Nữ đồng nhảy xuống từ băng ghế cao theo sau, đi theo hắn, nghiêng nghiêng người, đầu cũng theo đó mà chuyển động theo, cô nhìn hắn cởi vải dầu, mở hộp, lấy bức tranh ra.
Đạo sĩ cũng không để ý đến cô.
Bức tranh này dài hơn nửa người, nhưng sau khi mở ra, nó lại dài hơn nhiều. Đây cũng được coi là bộ hoành phi được lưu truyền từ tiền triều, dài gần bằng người.
Khác biệt lớn nhất giữa cái gọi là hoành phi, còn gọi là hoành treo, với bức hắn đang cầm trên tay chính là có thể treo ở trên tường.
Tống Du lên lầu hai, nhìn quanh căn phòng một lát.
Gian nhà không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, chủ nhà cũ có lẽ nghèo khó nên trên tường không có bất kỳ đồ trang sức nào, rất bằng phẳng.
Hắn lấy móc câu mà hắn mua trên đường ra, cẩn thận cân nhắc độ rộng, ấn lên tường một cái, liền khảm thật sâu vào trong tường, cẩn thận treo bức tranh lên, rất vừa vặn.
Sau đó vị đạo sĩ lưu lại ở trong phòng, đứng ở trước bức tranh, lẳng lặng thưởng thức bức họa này, cảm ngộ huyền diệu trong đó.
Tiểu nữ đồng chẳng biết từ lúc nào lại biến thành mèo con, ngồi xổm bên chân hắn, không nói tiếng nào cũng ngửa đầu lên cùng hắn nhìn bức họa.
Trước đây ở trên Bắc Khâm Sơn, trước nhà của Thái thần y, hắn đã xem qua một lần, nhưng hôm nay hắn xem lại lần nữa, vẫn sợ hãi than không thôi, vẫn có cảm giác không giống nhau. Huống chi lúc này khi đã treo lên nhìn kỹ, tự nhiên hắn lại thấy không giống với lúc trước đó ở nhà của Đậu đại sư.
Bí ẩn tạo nên sự mê hoặc.
Ai nói linh vận huyền diệu sự chỉ là tu hành huyền môn người trong chuyên môn đây?
Đậu đại gia năm đó cũng làm được, Khổng đại sư hiện giờ cũng làm được, đều vốn là phàm nhân, nhưng tài nghệ thông thần, Đậu đại gia vung bút vẽ, liền thành một tác phẩm trứ danh trời đất. Khổng đại sư khắc đao đục, mèo gỗ biến thành thật, thủ bút xuyên từ quá khứ đến tương lai, liệu có mấy người tu hành huyền môn có thể làm được đây?
Tỉ mỉ nhìn lại các đời tiền bối của Phục Long Quan, mỗi người đều có sở trường riêng, nhưng trên con đường ấy, liệu có mấy vị đi tới cuối cùng? Có mấy vị tu hành pháp thuật có trình độ như Đậu đại gia về kỹ thuật hội họa, Khổng đại sư về điêu khắc?
Không lẽ đây không thể xưng một câu thần tiên sao?
Hay nói đúng hơn là quá trình này.
Đạo sĩ lại chìm đắm vào suy tư, giống như lúc trước hắn ở nhà ở Khổng đại sư ở Dật Châu.
Đây rốt cuộc là thế giới như thế nào.
Vốn dĩ là một bức họa bình thường, dù họa kỹ cao siêu, màu sắc lại được nghiên cứu kỹ lưỡng, để họa được trên giấy chẳng phải là dễ dàng gì, cứ vậy mà thành câu liên thiên địa huyền diệu, rồi dựng dục tự nhiên linh vận, cuối cùng tự thành một mảnh trên đất trời.
Phía sau toàn bộ quá trình ấy ắt hẳn phải có sự thật khó lường.
Đó là bản chất của nhân gian, là điểm kết thúc của đại lộ.
Lúc trước ở nhà của Khổng đại sư ở Dật Châu, thì giờ đều rất ngắn ngủi, thấy không rõ ràng, Tống Du cũng không thể vì muốn có được cảm ngộ tu hành mà bỏ qua sự tự do của Tam Hoa. Hôm nay lại khác, bức họa này cứ như vậy treo ở trên lầu nhà hắn, có thể chậm rãi xem, chậm rãi cảm ngộ, chậm rãi suy tư.
Chuyến đi này thật sự là một cơ duyên khó lường.
Phải đa tạ Đậu đại gia, đa tạ Đậu đại sư mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận