Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 251: Con Ếch Phạm Sai Lầm

Liếm phát nữa thì lộ ra vẻ hưởng thụ.
Họ liếm thêm vài phát nữa thì vẻ mặt trở nên mơ màng, liên tục lảo đảo lùi về sau ngồi dựa vào tường hoặc nằm thẳng cẳng, trông thần sắc như đang dục tiên dục tửu. Có kẻ như là bị ảo giác, hoặc lảm nhảm một mình, hoặc cười hi hi ha ha không ngừng, hoặc là giơ tay tóm lấy thứ gì đó trong không trung.
Tống Du thấy thế thì lắc đầu.
"Đi thôi."
Hắn quay lại, đi về phía xa.
Tiếng chuông ngựa vang lên sau lưng.
Mèo Tam Hoa cũng bước đi từng bước nhỏ, cảm giác mỗi bước đi đều nhún nhảy, nó quay đầu nhìn hắn:
"Con ếch kia cũng phạm sai lầm à?"
"Đúng vậy."
"Cũng giống như Tam Hoa nương nương trước đây sao?"
"Không giống."
"Tại sao không giống?"
"Tam Hoa nương nương là làm việc của chính mình, là phàm nhân dựng tượng cho Tam Hoa nương nương, dâng hương cho Tam Hoa nương nương, sau đó còn chuyển tượng thần đến đại điện trong miếu. Tam Hoa nương nương và nhóm tín đồ là ngươi tình ta nguyện, đồng giá trao đổi, tự dựa vào đôi móng vuốt siêng năng đổi lấy hương khói. Tam Hoa nương nương không hề phạm sai lầm, người sai là Thiên Cung."
Tống Du vừa đi vừa nói, giọng điệu bình thản:
"Nhưng miếu con ếch kia thì lại khác, cái miếu này vốn không phải của nó, nó chiếm tòa miếu trống thì thôi, có điều bây giờ lại dùng loại tà pháp này để lừa gạt tín ngưỡng, thu hút hương khói, thực chất là hại người."
"Chiếm miếu của người khác? Chuyện này thật ghê tởm!"
"..."
Sự chú ý của mèo và người quả nhiên khác biệt.
Tống Du cười cười, không đính chính mà chỉ bổ sung:
"Dùng thủ đoạn hại người để lừa gạt tín ngưỡng, thu hút hương khói cũng rất ghê tởm."
"Ta có biện pháp đối phó nó!"
"Biện pháp gì?"
"Chúng ta tìm thật rất nhiều Mao Cư Tử và Thương Nhĩ Tử ném lên người nó."
"... Ngược lại cũng là biện pháp hay."
Tống Du chép miệng, vài giây sau mới nói:
"Nhưng trên người ếch không có lông, Mao Cư Tử và Thương Nhĩ Tử không dính vào được."
"Đúng ha!"
Dường như lúc này mèo Tam Hoa mới nhớ ra.
Nó lập tức thốt lên...
"Xấu quắc!"
"Cái gì xấu?"
"Không có lông, xấu quắc!"
"Người không có lông cũng xấu à?"
"..."
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc nhìn Tống Du rồi lại yên lặng cúi đầu không nói gì.
Tống Du lập tức mím chặt môi.
Sự im lặng này thật là chói tai.
Vài giây sau, mèo Tam Hoa giơ móng vuốt lên, nhẹ nhàng sờ ống quần hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
"..."
Cái an ủi này cũng không khiến người ta dễ chịu lắm.
Hắn im lặng bước đi vài bước rồi nhìn lại, miếu Ếch Thần vẫn ở đó, không thấy ai đi ra mà ngược lại lại có người lục tục đi vào.
Tống Du không khỏi cảm thấy ảo diệu.
Ảo diệu ở chỗ nhà đò.
Bản thân hắn mới leo núi có ba ngày, mọi chuyện mới chỉ xảy ra ba ngày trước trong mắt người khác đã thành chuyện của năm ngoái, một năm này, cuộc sống thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ảo diệu ở chỗ con Ếch Thần.
Thời điểm tới đây lần trước, tuy Ếch Thần này không có bản lĩnh phù hộ cho người ta khỏe mạnh trường thọ, nhiều con nhiều phúc, nhưng vẫn có thể thay người trừ tà, mặc dù vẫn là tham lam hương khói nhân gian nhưng cũng không làm chuyện gì khác, Thiên Cung và đạo sĩ khác có thể sẽ quản nó chứ Tống Du thì không muốn quản, không ngờ lần này quay lại, nó đã thành Tà Thần.
Ngẫm lại thật là thổn thức.
Mà nó cũng khiến người ta không khỏi than thở, rằng việc truy cầu danh lợi, cho tới bây giờ không phải điều mà chỉ con người mới làm, yêu ma quỷ quái, thậm chí cả thần cũng không thoát khỏi điều đó.
Tuy nhiên, con ếch đó cũng là một con yêu tinh ngu xuẩn.
Hương khói có sức cám dỗ trí mạng đối với yêu tinh núi, hương khói là sinh mạng thần linh, chiếm giữ miếu không là bản năng của yêu quái ngu dốt, hút hương khói cũng là việc mà mọi thần linh đều làm, nhưng dùng thủ đoạn này thì không phải là chuyện Thiên Cung và triều đình có thể khoan nhượng, cũng có thể nói là vì đạo Thần và đạo Người không dung thứ.
Cho dù hắn không đến, trừ phi quan huyện huyện Trường Sinh ngu ngốc hủ bại vô năng, nơi đó không có thần linh bẩm báo, thì qua một thời gian ngắn nữa thôi, không phải Thiên Cung thì cũng là triều đình, tóm lại sẽ có người đến xử lý nó.
Tuy nhiên, đây có thể là chức trách của Thiên Cung, chức trách của triều đình, chức trách của đạo sĩ, chứ không phải là chức trách của của Phục Long Quan.
Nếu nơi đây không có người quản lý thì thôi, có lẽ Tống Du sẽ ra tay, nhưng vì cách đây hai dặm có miêu Thiên Lôi, loại yêu quái tà ác này hẳn là nên để hắn ta quản. Song Tống Du cũng tính toán đi hỏi thăm trước, xem nơi đây rốt cuộc có huyền cơ gì không, hay là do vị Thiên Lôi nổi danh bên ngoài này bất tài.
Vừa ra khỏi thôn nhỏ, đi qua một cái cây, phía trước liền xuất một ngôi miếu nhỏ, so với miếu Ếch Thần còn nhỏ hơn một chút.
Tống Du đi tới.
Ngoài cửa còn có một câu đối:
"Can đảm lớn đấy, đến gặp ta;
Mau quay đầu lại chớ ra hại người!"
Hắn vừa đi vào liền thấy một pho tượng thần ngồi ngay ở giữa, dáng người cường tráng đĩnh bạc, vẻ mặt đầy chính khí, mắt trợn lên, mặc một bộ trang phục sai dịch, đúng là Thiên Lôi. Bên cạnh còn có mấy bức tượng thần nhỏ, đó là mấy vị thần như thổ địa địa phương và tiểu thần linh tinh mà các thôn dân ngẫu nhiên cúng dường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận