Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 812: Sao Túc Hạ Biết Được?

Đổng Chí lảo đảo chạy càng lúc càng xa.
Đạo sĩ vẫn đứng im ở chỗ cũ, dõi mắt tiễn hắn, mãi cho tới khi hắn đã biến thành một điểm đen, dấu chân trên mặt đất đã kéo dài rất xa, Tống Du mới không nhìn nữa, thu hồi tầm mắt của mình lại.
Ngày lúc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác, thế là hẳn bên ngoảnh đầu nhìn ra phía sau...
Chướng khí sinh ra từ rừng núi, cũng bao phủ rừng núi, nhưng bên trong chướng khí lại có hình bóng một con hươu.
Con hươu không rời đi, nó ngẩng đầu lên đối mắt với hắn.
Tống Du có hơi nghi ngờ, chắp tay hành lễ với nó.
"Túc hạ còn có chuyện gì chăng?"
Con hươu này còn không to bằng một con dê, nó ngẩng đầu lên đối mắt với hắn, ngay sau đó nó mở miệng nói tiếng người, giọng nói trong trẻo, biến ảo khôn lường.
"Nghe nói ở phía Tây Ngôn Châu có một cao nhân thần tiên, một đường diệt yêu trừ ma từ Hoà Châu tới đây, cũng đã tiêu diệt không ít yêu ma làm trái quy củ ở Ngôn Châu, không lẽ đó chính là đạo trưởng?"
"Tại sao túc hạ biết được?"
"Phương Bắc nhiều yêu quái, mặc dù ta tu hành ở trong rừng núi phía Bắc Việt Châu, nhưng cũng thường xuyên nghe được những tin tức thú vị ở bên ngoài."
"Túc hạ muốn nói điều gì?"
"Đạo trưởng tới từ nơi nào?"
"Không phải túc hạ đã biết rồi ư? Tới từ Hoà Châu, Ngôn Châu?"
"Định đi đâu?"
"Vân du thiên hạ."
"Đã đi hết Việt Châu chưa?"
"Đi được hơn một nửa rồi."
"..."
Con hươu quay đầu quan sát bốn phía, nó nhìn trái nhìn phải giống như đang lo lắng điều gì đó, sau đó nó mới nói với hắn.
"Việt Châu có rất nhiều yêu quái, cũng có không ít điều thú vị, đạo trưởng nên đi kỹ càng hơn mới được."
Dứt lời, không đợi Tống Du hỏi thêm, nó đã duỗi chân ra, xoay người tiến vào sương mù ở phía sau, không còn nhìn thấy tăm hơi. ...
"Thứ thú vị..."
Tống Du đứng im tại chỗ, nhíu mày lẩm bẩm.
Sau đó hắn thu hồi tầm mắt, chống trượng đi ra xa.
Dãy núi mênh mông phía trước đều bị băng tuyết bao phủ, bầu trời là một nửa vòng tròn hoàn chỉnh màu xanh thẳm to lớn, giữa lưng núi tuyết có một đường cong dịu dàng, không hề nhìn thấy một bóng người.
Giữa mặt tuyết, một hàng dấu chân đi về phía nam hướng xuống núi, ngoài ra còn có một hàng dấu chân lộn xộn hơn, đi dọc theo con đường ở lưng núi đi về hướng đông.
Mặc dù đạo sĩ không biết tiểu yêu này muốn nói chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc nó muốn ám chỉ hắn điều gì hay là có mục đích gì đó để hắn ở lại Việt Châu, thậm chí là phương Bắc lâu hơn một chút. Nhưng hắn là một người biết lắng nghe lời khuyên, hơn nữa hắn vốn xuống núi để du lịch thiên hạ, hắn cảm thấy việc bỏ ra nhiều thời gian để đi lại tỉ mỉ khắp Việt Châu cũng là chuyện thỏa đáng, dù sao đây cũng không phải chuyện gì xấu, thế là hắn quả thật quyết định sẽ đi thật kỹ càng khắp Việt Châu thêm một chuyến nữa... Lúc đầu, hắn vốn dự định sau khi rời khỏi Thanh Đồng Lâm sẽ tới núi Thiên Trụ, sau đó sẽ đón mùa đông ở Triệu Châu, bây giờ quyết định sẽ ở lại đây lâu hơn.
Việt Châu vốn hoang tàn vắng vẻ, đi lại quả thực khó khăn. Trên đường đi, hắn thường xuyên nhìn thấy xương trắng đã phơi thây nơi hoang dã từ mấy chục năm trước, những người này vốn nên nhập thổ vi an, thế là hắn lại phải tốn thời gian giúp bọn hắn một chút.
Trên suốt chặng đường, hắn còn gặp vài yêu ma bị Thiên Cung tiêu diệt còn dư lại, có vài tà vật cả người tanh hôi mùi tà khí, còn có vài oan hồn bị sai khiến, sau khi quan sát thấy chúng cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, đương nhiên cũng tiện tay tiêu diệt.
Ngoài ra, hắn cũng phát hiện có vài chỗ không đúng, đa số bọn chúng đều không dễ bị phát hiện, phải xem xét bên trong linh vận của trời đất mới biết được, trước đây nơi này từng bị đại năng không tầm thường chiếm cứ. Tuy nhiên cũng chỉ như thế mà thôi, trừ sự khác lạ ở bên trong linh vận ra, hoàn toàn không hề tìm thấy bất cứ đại yêu hay người tu hành nào cả, tình huống này cũng tương tự như chuyện ở Thanh Đồng Lâm.
Không biết đối phương sớm đã biết hắn sẽ tới nên mới cố ý trốn đi, hay đối phương đã rời đi hoặc chết đi từ lâu, không còn ở lại nơi này nữa, tóm lại hắn cũng không dễ dàng gì mới tìm ra được chúng, vừa tốn thời gian vừa phí sức, rõ ràng rất vô lễ.
Trước kia, đại yêu làm loạn Việt Châu chỉ có một mình Bạch Ngưu Đại Vương, nó gần như là yêu vương tàn bạo nhất trong số các yêu vương được sinh ra từ chiến tranh ở phương Bắc, nhưng nó cũng đã bị Thiên Cung diệt trừ. Việt Châu cũng là một vùng đất linh vận dày đặc, văn hóa lâu dài, suốt từng đó năm tới tận bây giờ, cũng giống như các khu vực phương Nam, nơi này cũng có sự tồn tại của các đại yêu lâu đời, thực tế đó là một chuyện bình thường. Cũng hoàn toàn không nghe thấy lời đồn bọn chúng ra ngoài làm loạn. Tống Du tìm kiếm một lượt như vậy coi như đã đủ, nếu muốn tìm kiếm thật tỉ mỉ, không chỉ kéo dài hành trình của hắn, mà còn không thỏa đáng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận