Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 88: Không Phải Việc Khó

Là Xuất Phong và Ứng Phong đi cùng hai vị đạo trưởng, các đạo trưởng ở cung Phúc Thanh mời hắn đi dạo chợ chùa.
Đúng lúc Tống Du cũng có vài đồ cần mua, lập tức đi cùng.
Thế là một đám đạo sĩ hàng thật đi cùng với một gã đạo sĩ giả đến các con đường gần miếu Nhạc Vương. Chỉ nghe âm thanh xung quanh ồn ào không chịu được, vẻ mặt của những người qua lại đều tràn đầy sự hưng phấn, những ham muốn và tò mò thể hiện hết trên mặt, giống như vừa nghe thấy điều gì đó không tầm thường, muốn nghe rõ ràng hoặc đã nghe rõ ràng đều nóng lòng muốn nói ra bên ngoài.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một gã đạo trưởng trung niên kỳ quái hỏi.
Đạo trưởng trẻ tuổi hoạt bát hơn, thấy mọi người vây quanh thảo luận sôi nổi, lập tức tiến lại gần nghe, đến khi trở về, bắt đầu chắp vá từng câu.
"Nghe nói là Thần Quân hiển linh."
"Nói cái gì mà dùng sét đánh kẻ trộm."
"Nói có người mất đồ..."
Đạo sĩ trung niên nghe không rõ mọi chuyện, rất khó chịu, nhưng lại đúng lúc tìm được đề tài nói chuyện với Tống Du:
"Tống đạo hữu có nghe nói về chuyện miếu Nhạc Vương hiển linh không?"
Vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Tống Du gật đầu.
"Buổi sáng vừa mới nghe nói."
"Ừ?"
Các vị đạo trưởng nhất thời dựng lỗ tai lên.
"Chỉ là ngày hôm qua có một đám trộm đến đây dùng thủ đoạn kỳ môn để trộm cắp, sau đó bị nha sai Dật Đô phát hiện, bắt đám trộm kia đang chuẩn bị trốn, Nhạc Vương Thần Quân hiển linh, giáng sét đánh bọn họ."
"Thật sao?"
"Chắc không phải giả."
"Đó đúng thật là Thần Quân hiển linh."
Đạo trưởng trung niên vội vàng nói:
"Chúng ta nên đến miếu của Thần Quân để dâng hương."
"Nên làm."
Tống Du cũng đi dâng hương.
Chỉ là hôm nay Thần Quân đã đi rồi.
Sau đó tiếp tục đi dạo quanh chợ chùa.
Các vị đạo trưởng muốn mua vài đồ dùng sinh hoạt trong miếu, tất nhiên họ chỉ mua những thứ không tiện mua ở thị trấn dưới chân núi. Tống Du đã mua một cái chuông cho con ngựa, còn có vài thứ như cái nồi, áo tơi để sau này có thể sử dụng khi đi du ngoạn đường dài.
Nhân tiện cho bọn họ xem một vở kịch.
Hôm qua, đám đạo sĩ đi thăm bạn luận đạo, hôm nay là lần đầu tiên đi chợ chùa, cho dù năm nào cũng đến nhưng mỗi năm chỉ gặp một lần, đương nhiên người trẻ tuổi vô cùng hưng phấn, đứng bên ngoài đám đông cũng không nỡ rời đi. Cũng may sư môn và trưởng bối có kiên nhẫn, thường sẽ đứng bên ngoài chờ bọn hắn, hoặc là cùng nhau xem.
Quả thực những tên giang hồ này cũng có chút bản lĩnh.
Thiên Chùy Bách Luyện* là bản lĩnh, kỳ môn đạo pháp cũng là bản lĩnh.
*trải qua khó khăn, mài giũa.
Tất cả đều đáng để xem.
Nhất là những kỳ môn đạo pháp này, các tiểu đạo trưởng thấy thì rất hăng hái.
Tuyệt đối đừng nghĩ rằng các vị đạo trưởng tu đạo quan, thoạt nhìn hào nhoáng, nói thẳng ra là muốn cao hơn những tên lừa đảo giang hồ này.
Kỳ môn đạo pháp vốn không phân cao thấp, lại cực kỳ khó có được, kỹ xảo của những tên giang hồ này được truyền từ đời này sang đời khác, không nhất thiết phải tìm thấy trong cung quan chùa miếu. Cho dù là có, hầu hết mọi người đều dùng cả đời để tu luyện một kỹ năng, những kẻ lừa đảo có thể không thua những đạo sĩ trong chùa. Trên thực tế, nếu bọn họ có thể chịu được thanh tịnh, tìm cung quan chùa miếu tu hành, dựa vào bản lĩnh này, lấy một tấu chương không phải là việc khó*."
*ý nói là thành công đỗ đạt.
Chỉ có tài năng và nỗ lực mới có thể tạo nên sự khác biệt.
Vì vậy, từ buổi sáng đến hoàng hôn.
Đợi đến khi sắc trời tối mịt, chợ chùa hôm nay khác với hôm qua, có rất nhiều lều vải đen nhánh. Có nhiều lều vải lớn nhỏ, có người đứng ở cửa thu tiền, chỉ cần đưa tiền là có thể vào.
Các vị đạo trưởng đã từng thấy một hai lần, đạo trưởng trẻ tuổi lại chưa từng thấy, nghĩ đến vé vào cửa cũng không đắt, bọn họ lần lượt đi vào chơi, nhìn thứ hiếm lạ.
Trong một số lều có những đồ quý hiếm, chẳng hạn như những con công lông vũ màu đen tinh khiết, một con báo trắng không tì vết, nấm linh chi khổng lồ thành tinh được cho là đã sinh trưởng qua hàng nghìn năm, ... Quả thực đã mở mang tầm mắt cho một số người, cũng có người ỷ vào việc người khác không biết, lừa gạt lấy tiền.
Xung quanh thường có tiếng kêu sợ hãi hoặc chửi bới.
Còn có những loại dị tật, triển lãm kinh dị.
Xác chết khô cử động, chỉ còn lại nửa người trên, thậm chí có cả người lợn, lớn lên dị dạng.
Dưới màn đêm, có rất nhiều người cùng nhau đến xem, có thể nhận ra bọn họ vừa sợ vừa thích loại triển lãm kinh dị này, thậm chí càng sợ thì càng thích, càng sợ thì càng hưng phấn.
Đạo trưởng Xuất Vân thân là nữ nhân, thường xuyên cảm thấy kinh hãi, che mắt. Tuy đạo trưởng Ứng Phong là nam nhân, cũng thường xuyên lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, muốn đi ra ngoài sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận