Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 317: Thỉnh Sơn Thần Vì Ta Hàng Yêu

"Đa tạ túc hạ."
Hắn chỉ thấy đạo nhân này cười tủm tỉm nói với hắn một câu, đồng thời gấp đầu ngón tay búng một cái, ngay lập tức bắn ra mấy đường linh lực rơi xuống đất.
Ngay sau đó cũng học theo bộ dáng của hắn mà hỏi một câu:
"Sơn Thần đâu rồi?"
Đột nhiên mặt đất như đang rung chuyển, một loạt tiếng nổ ầm ầm thật lớn vang vọng.
Lúc này rất nhiều tảng đá khổng lồ nằm dưới vách núi này đều rung chuyển, lăn lông lốc, trước khi tập trung lại cùng một chỗ, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành mấy người khổng lồ bằng đá cao tới hai ba trượng.
Đám Sơn Yêu Sơn Quái vừa định nhào tới, nhìn thấy cảnh này thì đứng sững lại. Chúng đồng loạt ngửa đầu nhìn mấy tượng người đá khổng lồ này ——
Nếu so sánh những gã khổng lồ bằng đá này với hóa thân của sơn thần có thể sánh ngang với những ngọn núi cao ở vùng núi non Bình Châu trước kia thì chắc chắn chúng kém xa rất nhiều, thậm chí còn không bằng một nắm tay do sơn thần hóa thân mà thành, nhưng chúng cũng cao hơn nhiều cây cối trong núi một chút, ngay cả một Sơn Quái to như con trâu cũng chỉ đến cao đến thắt lưng chúng chứ đừng nói đến gã khổng lồ núi cao lớn vạm vỡ, hùng vĩ và đầy tính áp bức đến thế.
Ngay sau đó hắn thấy Tống Du chắp tay với mấy gã khổng lồ nọ:
"Thỉnh Sơn Thần vì ta hàng yêu."
"Ầm ầm..."
Mấy gã khổng lồ tức khắc chạy băng băng tới trước.
Tống Du lại quay đầu nhìn về phía đại quỷ này.
Hắn có thể thấy tuy vẻ mặt đại quỷ ngưng trọng, nhưng nó không sợ hãi, ngay lập tức vung ống tay áo, thả ra vô số oan hồn oan quỷ.
"A!!"
Những quỷ hồn này thét lên những âm thanh chói tai, rồi lại rống giận, khuôn mặt vặn vẹo, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tống Du.
Tống Du nhíu nhíu mày, lộ vẻ không đành lòng. Hắn biết những thứ này chính là các sinh linh bị đại quỷ này tàn sát mỗi ngày, nhưng trên cõi đời này cũng không có luân hồi, hắn giải thoát cho bọn họ cũng chính là giúp bọn hắn thoát ly khỏi thống khổ.
"Bùm!"
Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, đốt cháy tất cả mọi thứ. Cảnh tượng lúc này cũng giống như khi còn ở bên ngoài thị trấn yêu quỷ Bình Châu, những quỷ hồn này hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm, trong nháy mắt đã biến thành tro tàn, ngay cả đại quỷ bên cạnh cũng run lên, trái lại thảm thực vật trong núi bị ngọn lửa bap phủ nhưng cỏ cây lại không mảy may hề hấn chút nào.
"Ngươi còn chiêu nào khác không?"
Tống Du lại hỏi đại quỷ nọ.
Lúc này trên mặt đại quỷ đã lộ ra đôi chút hoảng sợ, nó cuống quít tung hết mọi thủ đoạn, lắc người và phóng ra vô số khói đen, biến thành lệ quỷ, rồi lại hóa thành lưỡi dao sắc bén, nhưng trong nháy mắt lại hóa thành tro bụi dưới ngọn lửa của đối thủ. Nó nghiến răng nghiến lợi nhào tới muốn cắn hắn mấy phát, nhưng chẳng những không chạm được vào người đối phương mà suýt nữa còn bị thiêu chết, thậm chí còn hiến tế viên ngọc mà năm đó mình được chôn cất, nào ngờ lại bị đối phương búng tay một phát hóa thành những mảnh vụn nhỏ.
Tâm trạng ngoài hoảng sợ còn pha chút kinh hoàng chưa thể tin được.
Lúc này nó đã không còn cách nào khác, chỉ đành phải nhìn chung quanh.
Đột nhiên lại nghe đạo nhân kia nói:
"Đến giờ thì Thiên Đô cũng sắp sáng rồi, cho dù túc hạ chạy được, nhưng có thể chạy đến nơi nào?"
"Ngươi khinh người quá đáng!"
Đại quỷ nghiến răng nghiến lợi trở nên hung hãn hơn, không chỉ duỗi ra nanh vuốt sắc bén mà kích thước cơ thể cũng tăng lên nhanh chóng, chỉ trong phút chốc liền biến thành thân quỷ cao mấy trượng, bay về phía hắn.
"Bồng!"
"Tê!"
Ngay cả trước khi ngọn lửa xuất hiện, chỉ là những tia lửa mới nhen nhóm mà đại quỷ kia đã sợ hãi hóa thành màn sương đen dày đặc, lập tức tản ra và trốn sang một bên. Ngay sau đó đại quỷ trừng mắt nhìn đạo nhân, nó hít mạnh một hơi, trước khi há mồm phun ra từng luồng khói đen vô tận.
Có thể dùng bốn chữ che trời che nắng để hình dung tình cảnh lúc này.
Tuy nhiên đại quỷ cũng không dám lợi dụng làn khói đen để phát động tấn công, thay vào đó nó lập tức xoay người lại và đâm vào kẽ hở giữa vách đá.
Quả thật mọi chuyện xảy ra đúng như lời đạo nhân kia nói —— Lúc này trời đã sắp sáng, cho dù nó chạy cũng không chạy được bao xa. Đạo hạnh của nó lớn hơn mấy trăm năm nên đương nhiên sẽ không bị ánh nắng mặt trời thiêu chết, nhưng thế giới ban ngày cũng không thuộc về âm quỷ, đến lúc đó pháp lực của nó sẽ giảm đi rất nhiều, không những không thể chạy không nhanh mà còn không có sức lực để chống cự hay chạy trốn, còn chẳng bằng quay trở lại hang động.
Động phủ này do chính nó điều hành trong nhiều năm, ban ngày âm khí cũng rất nặng, hơn nữa bốn phương tám hướng nối liền nhau và đương nhiên có rất nhiều nơi để nó lẩn trốn.
Chống đỡ đến tối mai, sau đó lại lợi dụng bóng đêm chạy thoát thân.
Nhưng khi đêm xuống, nó cũng không biết mình có thể chạy được bao xa. Nó chỉ tiếc động phủ mấy trăm năm nay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận