Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 705: Đêm Đã Khuya Dần

Trước đây nghe nói tiên sinh này là từ Hòa Châu tới, lại mang theo một con ngựa không buộc dây cương, liền biết được hơn phân nửa là có chút bản lĩnh. Thấy hắn có thể lấy con ngựa đỏ thẫm thấp gầy này mà cưỡi tuyệt trần, nhiều ngựa tốt trên thảo nguyên nông trường chọn ra như vậy cũng không sánh bằng nó, liền biết được thật sự là có chút bản lĩnh, vì thế mời hắn đến trong trướng làm khách, cũng không vì cái gì khác, chỉ là cảm thấy dễ đùa giỡn như vậy.
Hôm nay nhìn lại hắn rõ ràng gặp phải quỷ sự, nhưng tâm thế vẫn ung dung như trước, liền biết được bản lĩnh của vị tiên sinh này chỉ sợ so với mình nghĩ còn cao hơn một chút.
Ít nhất không phải là kỳ nhân giang hồ bình thường.
Thái độ của hắn đối với vị đạo sĩ không khỏi có thêm vài phần tôn kính.
Tống Du thì tiếp tục ngồi tại chỗ, xem giữa sân võ sĩ đấu vật, xem rất nghiêm túc, mãi đến phân đoạn đấu vật kết thúc, hắn mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện loài quỷ kia.
Xem ra quỷ kia quả thật đến từ Quy Thành phía bắc.
Quỷ cũng rất đa dạng, căn cứ vào cách chết và một số nguyên nhân đặc biệt mà có khác biệt, không phải đều là hình dáng quỷ hồn thông thường.
Cũng giống như có thủy quỷ am hiểu thủy tính, có quỷ đồng thau cả người giống như kim loại, cũng có ác quỷ có thể uống máu ăn thịt, còn có rất nhiều tà vật vốn không phải là người sau khi chết hóa thành, cũng bị mọi người gọi là quỷ.
Chỉ là đám quỷ bên trong Thổ thành phía bắc này, tựa hồ là sau khi đóng quân địa phương chết hóa thành, Lâm Thường nói phụ cận kia đã không còn một ngọn cỏ, hẳn là do quỷ khí quá nặng gây nên, chứng minh bên trong quỷ không ít. Lại nghe Lâm Thường kể rằng bọn chúng chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài trộm chút súc vật hấp thụ tinh hoa huyết khí, không có ý hại người, tướng quân địa phương cũng không phái người mới đi đóng quân, không biết là có nguyên nhân gì.
Tống Du định đi xem một chút.
Đêm đã khuya dần.
Lâm Thường vốn định mời Tống Du dừng chân trong lều của mình, nhưng Tống Du khéo léo từ chối, hắn lại mời Tống Du ở bên cạnh lều, sau khi cũng bị Tống Du khéo léo từ chối, liền bảo con trai Lâm Nhạc tiễn hắn.
Thế là con ngựa đỏ thẫm lại vác chăn lên, theo đạo sĩ đi ra ngoài.
Tiểu nữ đồng một tay cầm đèn lồng Tiểu Mã, trong đèn lồng lại không có ánh sáng, tay kia giữ con dê nàng giành được nhờ chiến thắng. Nàng theo sát bên người đạo sĩ, tò mò quay đầu nhìn trái nhìn phải.
"Cao nhân kia lợi hại như vậy..."
Lâm Nhạc tựa hồ cũng không có nghe rõ tiếng la hét cuối cùng của cao nhân kia, vừa đi vừa nói:
"Tuy nhiên cũng đánh không lại loài quỷ ở Thổ Thành."
"Mỗi người đều có sở trường riêng, vị kia quả thật biết chút pháp thuật, cũng học không tệ, nhưng cũng chỉ biết đến vậy."
Tống Du giải thích với hắn, nhưng cũng không khỏi lắc đầu, xem ra Ngôn Châu Hòa Châu đều giống nhau, cho dù loạn thế đã làm cho dân chúng khổ không thể tả, cũng vẫn có người thừa dịp này, muốn đổ thêm dầu vào lửa.
"Vậy cũng không tính là cao nhân gì, cũng chỉ là một kẻ lừa đảo trong giang hồ biết chút pháp thuật mà thôi."
"Kẻ lừa đảo?"
"Vâng."
"Vậy tiên sinh đây cũng biết pháp thuật sao?"
"..."
Tống Du quay đầu đứng đối diện với thiếu niên này, từ trong mắt hắn thấy được thuần túy tò mò, vì vậy gật đầu nói:
"Cũng biết một chút."
"Vậy ngươi cũng biết loại pháp thuật mà ... một miếng thịt có thể cho nhiều người ăn no như vậy, một bầu rượu có thể phân cho nhiều người uống như vậy sao?"
"Điều đó không thể."
"Vậy tiên sinh sẽ làm gì?"
"Ngươi muốn xem sao?"
"Ta muốn xem thử."
Tống Du suy nghĩ một chút mới nói:
"Ta sợ là sẽ thể hiện không tốt, nhưng Tam Hoa nương nương đi bên cạnh ta cũng có pháp lực cũng cao cường, thần thông quảng đại, ngươi có thể nhờ Tam Hoa nương nương biểu diễn pháp thuật của nàng với ngươi một chút."
Thiếu niên nghe vậy kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía tiểu nữ đồng.
Tiểu nữ đồng ngẩng đầu, vẻ mặt ngưng trọng, không chớp mắt nhìn hắn.
Ngay từ lúc nghe đạo sĩ nói chuyện, hai từ "pháp lực cao cường", rồi "thần thông quảng đại"kia, khiến vẻ mặt của nàng có phần ngưng lại. Lúc này nàng nhận ra ánh mắt của thiếu niên kia, cơ hồ không cần hắn mở miệng, tiểu nữ đồng liền giơ lên cây gậy gỗ lim nối liền với đèn lồng trong tay.
"Phù..."
Nàng hổi một hơi, trong đèn lồng liền trống rỗng sáng lên ánh lửa.
Cũng không phải là mượn đèn từ Hỏa Dương Chân Quân.
Thiếu niên không khỏi cảm phục, mở to hai mắt.
Tiểu nữ đồng thấy thế, trong lòng liền hài lòng, chỉ là trên mặt không nhìn ra chút nào, chỉ thấy nàng yên lặng thu hồi ánh mắt, buông đèn lồng của mình chiếu đường, liền đi về phía trước.
Nàng vừa đi vừa liếc mắt, lặng lẽ nhìn về phía thiếu niên.
"Phải rồi."
Thiếu niên đang ngây người lúc, bên cạnh lại truyền đến đạo sĩ thanh âm, làm hắn có chút hoảng sợ.
"Từ giờ đến mùng tám tháng ba còn có ba ngày, nghĩ đến ngày hôm đó mới là náo nhiệt nhất, về phần mấy ngày nay... phong cảnh thảo nguyên rất tốt, ta liền cùng Tam Hoa nương nương chuẩn bị đi ra ngoài một chút, hai ngày nữa bọn ta sẽ quay trở về. Hai ngày này bọn ta cũng sẽ không tới doanh địa, chờ khi trở về, sẽ đến tìm tiểu hữu."
"Hai vị muốn đi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận